Chương 22: Di chuyển
Tiếng kêu la của nữ quỷ cực kỳ chói tai, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy màng nhĩ của mình đã sắp vỡ ra, muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, khiến cho hắn vô thức lùi về phía sau.
Cũng may, Lãnh Nguyệt kịp thời đỡ lấy hắn, cũng coi như đang thực hiện nghĩa vụ bảo vệ.
Có bị sao không? Lãnh Nguyệt lạnh nhạt hỏi thăm.
Tôi có thể nói là tôi bị thương sao?
Hạ Thiên Kỳ theo bản năng sờ lên lỗ tai, may mà màng nhĩ không bị vỡ. Lúc này, hắn mới thở phào, rồi nhìn về phía chiếc giường kia, nhưng lúc này nữ quỷ đã biến mất.
Chỉ để lại Trần Thông vẫn đang hôn mê, vẫn còn sót một hơi thở cuối cùng.
Sau khi bị nữ quỷ cảnh cáo, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không cho bất kì ai làm phiền Trần Thông, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bộ dạng hiện tại của gã cũng chỉ còn da bọc xương, không biết còn sống được bao lâu nữa
Tôi ra ngoài một lát.
Hạ Thiên Kỳ nói với Lãnh Nguyệt một tiếng, sau đó liền cầm điếu thuốc thơm đi ra khỏi phòng.
Đi vào sân, ngửa đầu nhìn lên, tiết trời vẫn u ám như cũ, Hạ Thiên Kỳ hít thật mạnh một hơi thuốc lá, sau đó nhả khói thật dài.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vào lúc này, hắn thật sự cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì ngay cả một người mập mạp như Trần Thông, cũng trong mấy chốc chỉ còn lại da bọc xương. Như vậy, nếu đối với một người ít mỡ, chẳng bao lâu có thể sẽ biến thành cương thi.
Vừa nghĩ đến, có khi một ngày nào đó trong tương lai, mình cũng bị quỷ giết, Hạ Thiên Kỳ cảm giác toàn thân lạnh như băng, những suy nghĩ tiêu cực vốn dĩ đã bị hắn đè xuống, nay bắt đầu không an phận mà hiện lên.
Thật sự là một con đường không có lối thoát.
Hạ Thiên Kỳ hung hăng hít một ngụm khói, ngồi chồm hổm trên mặt đất, bắt đầu trầm mặc.
Không bao lâu, Trần Lão Đại cùng với năm sáu người dân trong thôn chạy đến, trong đó không ai cao lớn cả. Người mặc áo khoác trắng là đại phu, những người còn lại đều là cánh tay đắc lực của Trần Lão Đại, vừa đến liền lao vào hỗ trợ.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều không bất ngờ trước cái chết của Trần Thông, ai cũng biết rằng đến cả thần tiên cũng không thể cứu nỗi. Cho nên bọn hắn sẽ không điều tra tiếp, nhưng không có nghĩa là dừng lại. Bọn hắn đang âm thầm nhớ kĩ hình dáng cùng cách xưng hô của những người đến cùng Trần Lão Đại, sau đó tạm thời rời khỏi trụ sở.
Tôi nói không sai, có đúng không? Nếu như chúng ta tham gia vào vụ này, thì nữ quỷ kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Cậu hãy nhìn xem, chúng ta còn chưa làm gì, nó đã giết người cảnh cáo rồi.
Nghĩ đến chuyện nữ quỷ kia vừa làm, Hạ Thiên Kỳ bỗng dưng cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, liền quay đầu lại quan sát.
Qua sự việc của nữ quỷ, bọn hắn biết rằng tuyệt đối không thể mạo muội nhúng tay vào chuyện này, nếu không nó sẽ trả thù. Hắn không muốn là người kế tiếp Trần Thông, từ một cơ thể đang sống sờ sờ liền biến thành một cái thây khô.
Chuyện này không dễ giải quyết đâu.
Hạ Thiên Kỳ cho rằng Lãnh Nguyệt sẽ nói cậu rất lợi hại, cậu trông thật oách. Nhưng vừa mở miệng hắn ta lại bảo cậu ngày càng kém cỏi , không nghĩ hắn có khả năng thiên phú. Lãnh Nguyệt có thể thốt ra câu như vậy, cho thấy hắn ta đã quên tất cả những việc mà trước đây Hạ Thiên Kỳ đã làm.
Cái gì mà không dễ làm? Tôi nói này Nguyệt Nguyệt, sao chúng ta cùng hội mà không cùng thuyền vậy?
Tôi nói về việc đối phó lệ quỷ. Lãnh Nguyệt hung hăng, trợn mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ, tất nhiên là đối với cái từ Nguyệt Nguyệt kia hắn ta vô cùng bất mãn, sau đó tiếp tục nói:
Lệ quỷ đáng sợ không chỉ vì sức mạnh của nó, mà còn bởi vì nó có thể trở nên mạnh hơn. Nói trắng ra là, nó càng giết nhiều người càng đáng sợ, càng không có thần trí.
Cho nên, nếu như mặc kệ nó, để nó tiếp tục phát triển, nó sẽ giết sạch người ở thôn Hồ Lô này. Đến lúc đó, cậu nghĩ nó sẽ tha cho chúng ta sao?
Nghe Lãnh Nguyệt nói xong, Hạ Thiên Kỳ bỗng nhiên dừng chân, sắc mặt trở nên khó coi nhìn về phía Lãnh Nguyệt:
Vậy cậu nghĩ sao?
Lãnh Nguyệt không nói gì, chỉ lắc đầu, đương nhiên hắn cũng không có gì để nói.
Tôi biết cậu cũng không làm gì được.
Lần này, đến lượt Hạ Thiên Kỳ hung tợn nhìn Lãnh Nguyệt, nghĩ nghĩ một chút, hắn bảo:
Cách thức không cần thay đổi, chúng ta chỉ cần đuổi theo nữ quỷ giết người có ngốc mắt đỏ kia để điều tra ra chân tướng sự việc. Ngoài sáng không được, vậy chúng ta hãy chơi cùng nó trong bóng tối. Tôi không tin ở thôn Hồ Lô này, ngoài gia đình của Trần Lão Đại ra, không ai có thể lý giải được chân tướng sự việc.
Bọn hắn trước kia vốn dĩ đã có đường tắt, đó là trực tiếp làm rõ thân phận cùng Trần Lão Đại, sau đó lấy lí do bảo vệ lão, bọn hắn được ở lại điều tra.
Nhưng bây giờ, nữ quỷ đã cảnh cáo như thế, bọn hắn cũng không dám trực tiếp làm rõ. Cho nên chỉ có thể lấy thông tin từ những người dân ở thôn khác, sau đó lên kế hoạch thu tóm nữ quỷ thật kĩ càng, lúc ấy sẽ biết được chân tướng sự việc.
Cứ làm theo lời cậu nói đi.
Từ sau những lần Lãnh Nguyệt bảo vệ Hạ Thiên Kỳ, biểu hiện của hắn đã không còn tuỳ hứng như trước, thái độ yêu mến cũng được thu lại ít nhiều, không biết có phải do sự trào phúng của Hạ Thiên Kỳ có tác dụng hay sao, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn rất rõ ràng.
Ở một nơi khác, trong nhà Trần Lão Đại.
Thôn. . . Thôn trưởng, cái này tôi chưa xác định được, ông hãy lên huyện xem sao, hình như có chuyện rồi.
Người bác sĩ quan sát Trần Thông, đổ mồ hôi lạnh nói với Trần Lão Đại. Vốn cho rằng Trần Lão Đại nghe xong sẽ nổi giận, thậm chí còn đề phòng lão sẽ đánh, nhưng ngoài tưởng tưởng của hắn ta, Trần Lão Đại không hề truy cứu:
Tôi biết rồi, chuyện thế nào?
Người trong thôn bỗng dưng nổi cơn sợ hãi, tôi đã cho họ uống thuốc an thần, nghỉ ngơi hai ngày là được. Nhưng. . .
Đại phu dường như còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị Trần Lão Đại cắt ngang:
Được rồi. Lát nữa tôi sẽ đi trấn an mọi người, ông về trước đi.
Nói xong, Trần Lão Đại còn đặc biệt nhấn mạnh:
Quay về đừng nói lung tung.
. . .
Đại phu vội vàng rời đi, ngoại trừ người vợ cùng đứa con đang hôn mê, trong phòng còn lại lão cùng bốn người khác. Mà trong bốn người này, lại bao gồm cả người lúc trước già mồm đòi dạy bảo hắn.
Bốn người sắc mặt rất khó coi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.
Hồi lâu sau, Trần Lão Đại mới nói:
Các người hãy quản cái miệng của mình cho tốt. Không được nói lung tung.
Đến đây, Trần Lão Đại đưa mắt nhìn một người ăn mặc rách rưới, nhìn qua giống như một tên ăn mày, bảo:
Hồ Đại Ngưu, một lát hãy đi quan sát trong thôn, tìm nơi nào đó chôn cái quan tài kia đi.
Nhà Hồ Đại Ngưu trong thôn là một tiệm bán quan tài, bình thường ngoại trừ bán quan tài, còn kiêm luôn việc làm đám tang.
Nghe Trần Lão Đại sai khiến, hắn lập tức lắc đầu nói:
Chuyện này không được, còn chưa tới 7 ngày, không thể phá vỡ luật lệ.
Vậy thì chôn trong nhà ông đi!
Trần Lão Đại lạnh lùng lên tiếng, căn bản là không cho Hồ Đại Ngưu có cơ hội để nói.