Dịch:Hàn Phong Vũ
Hai người theo y tá cao ráo kia đi vào trong phòng CT chiếu chụp, lại thấy một người đàn ông có tuổi ngã trên sàn, Hạ Thiên Kỳ không lập tức theo vào, mà theo bản năng liếc qua nhìn cỗ máy trong phòng một cái, lại phát hiện người phụ nữ trẻ tuổi đưa vào trước đó đang nằm trên máy.
Lãnh Nguyệt không để ý Hạ Thiên Kỳ, anh ta đi vào từng bước một, tới nơi, đầu tiên anh ta thử dò xét hơi thở của bác sĩ Cao, nhưng tay anh ta vừa mới đưa tới, lại thấy bác sĩ Cao kia vốn đang ngất đi đột nhiên xoay cổ một cái.
Không! Nói chính xác, là cổ của bác sĩ Cao kia đột nhiên đứt ra, cái đầu trơ trọi lăn đi.
“A!”
Thấy một màn này, người y tá cao ráo kia tức khắc kêu lên kinh hãi ngã ngồi trên sàn, không ngừng kêu lên chói tai.
Mãi tới lúc này, Hạ Thiên Kỳ mới đi vào, sau đó xốc đầu của bác sĩ Cao trên mặt sàn lên, vừa nhìn một cái không khỏi khiến hắn hít ngược một hơi khí lạnh, vì cái đầu này như lồng đèn, bên trong hoàn toàn trống không!
Não ông ta, thậm chí xương sọ đều như bị ai đó moi ra hết, biến mất sạch sẽ.
Đầu ông ta bị móc sạch.”
Hạ Thiên Kỳ cầm đầu của bác sĩ Cao ra dấu cho Lãnh Nguyệt một cái, Lãnh Nguyệt gật đầu một cái với vẻ mặt khó coi, ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ anh ta đã biết.
Ném cái đầu trống rỗng lên sàn, cái đầu vốn phình lên lúc này lõm xuống một mảng lớn, y tá cao ráo kia lần nữa kêu một tiếng sợ hãi, sau đó chạy ra ngoài không quay đầu lại.
Hạ Thiên Kỳ cũng không để ý y tá cao ráo kia, dù sao ác quỷ đang ở ngay trong bệnh viện, cho dù lúc này không gây ra hoảng sợ, sau đó cũng sẽ dẫn tới.
“Là nó sao?”
Hạ Thiên Kỳ thấy ánh mắt Lãnh Nguyệt vẫn đang ngó chừng người phụ nữ nằm trên máy kia, không khỏi hỏi một câu.
“Có lẽ vậy.”
Lãnh Nguyệt gật đầu một cái không xác định, sai khi hít một hơi thật sâu, lại nâng chân lên đi tới cạnh máy.
Hạ Thiên Kỳ đi theo sau Lãnh Nguyệt, lúc này cũng đi tới, cẩn thận nhìn thoáng qua người phụ nữ kia một cái, lại thấy miệng của người phụ nữ phồng lên, cổ cũng gồ lên một khối lớn, như thể có vật cứng gì chèn lên trong.
“Chắc chắn là nó.”
Thấy bộ dạng đáng sợ của người phụ nữ kia và máu me tràn ra khỏi khóe môi, một giây Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn ở lại nơi này.
Ngược lại thì Lãnh Nguyệt còn có chút không xác định đưa một tay bóp mạnh mở miệng người phụ nữ kia ra, trong miệng người phụ nữ ứa ra bọt máu, một bãi máu me nhầy nhụa chảy ra ngoài.
Nhưng trong quá trình người phụ nữ vẫn âm trầm bất động, nhìn dáng vẻ không giống sẽ tỉnh lại.
“Cô ta đã chết.”
Lãnh Nguyệt xoay đầu lại, nói không chút biểu tình, nói xong, anh ta cũng học theo Hạ Thiên Kỳ, kéo đầu của người phụ nữ kia xuống, nói chính xác, cổ cô ta vốn bị đứt.
Cái đầu bị Lãnh Nguyệt cầm trên tay, máu loãng đổ ra một bãi lớn, cái đầu cũng trống không.
Thấy một màn này, Hạ Thiên Kỳ có chút khó hiểu nói:
“Anh muốn cho tôi hiểu, một cái xác chết bị moi rỗng đầu, moi rỗng một cái xác khác sao?”
“Tôi chỉ biết hai người bọn họ đều chết hết.”
Sau đó Hạ Thiên Kỳ ra khỏi phòng chiếu chụp, bọn họ vừa mới bước chân ra, tới chân sau lại có mấy tên nhân viên bệnh viện vọt vào.
Trong lúc nhất thời, hành lang ngoài cửa bị vây chật như nêm cối.
Người không rõ chân tướng muốn chen vào trong, người bên trong bị hai cái đầu trống rỗng dọa muốn ra ngoài, tiếng hét ầm ĩ cực kỳ chói tai.
“Nhân lúc náo nhiệt này, chúng ta cũng nên chạy đi.”
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đứng ở một bên hành lang, nhìn trò khôi hài diễn ra trong hành lang ngoài phòng chiếu chụp, hai người đều suy nghĩ kế tiếp có thể xảy ra chuyện gì.
Vừa qua buổi trưa, trong bệnh viện đã có hai người chết, rất khó tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Đốt một điếu thuốc thơm, Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm đây có phải bệnh viện hay không, mà chỉ hút một hơi, sau đó phun ra một làn khói mù.
Khoảng 10 phút trôi qua, tình hình bên phòng chiếu chụp mới ổn định lại, người trong bệnh viện tạm thời đưa hai thi thể vào nhà xác, có gọi điện thoại báo động, có gọi điện thoại liên lạc với thân nhân nạn nhân.
“Các người thấy không, vừa rồi thật quá kinh khủng, hai người bị giết ở bệnh viện.”
Triệu Chí Hằng đi tới mà cả người toát mồ hôi lạnh, còn tưởng Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt không biết chuyện bên trong, vội vàng nói với bọn họ một câu.
“Xử lý thế nào?”
Hạ Thiên Kỳ không chút phản ứng, chỉ hỏi một câu.
“Báo cảnh sát, gọi người nhà, phong tỏa hiện trường... Đúng rồi, không thể để cho bọn họ di chuyển thi thể, nếu không sẽ phá hỏng hiện trường.”
Triệu Chí Hằng nói tới đây, chợt nhớ ra gì đó, lại vội vàng hô lên với nhân viên làm việc muốn di chuyển thi thể trong phòng chiếu chụp:
“Cứ để thi thể bên trong trước, đừng phá hỏng hiện trường.”
Trên mặt nhân viên y tế không có quá nhiều đau thương, phần lớn đều bị cảnh tượng thê thảm của hai người chết hù dọa.
Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng trong bệnh viện có hai người chết, hầu như không có chút báo trước, chỉ còn lại hai cái đầu trống rỗng, như bị gió thổi lay động, lăn đi “loạt xoạt” trên mặt sàn.
Triệu Chí Hằng chưa tỉnh hồn quay lại phòng giải phẫu, mặc dù làm việc sinh nhai vài chục năm cũng trải qua rất nhiều hoàn cảnh lớn, nhưng hắn thấy bệnh nhân chết không ít, nhưng bác sĩ chết trong bệnh viện vẫn là lần đầu tiên.
Hơn nữa còn chết theo cách kinh khủng như vậy.
“Bác sĩ Triệu anh không sao chứ?”
Y tá hỗ trợ bên cạnh nhìn ánh mắt có chút trống rỗng của Triệu Chí Hằng, không khỏi lo lắng hỏi một câu.
“Không sao, chúng ta tiếp tục phẫu thuật đi.”
Lần nữa thay trang phục phẫu thuật, dưới ánh đèn, Triệu Chí Hằng bắt đầu dùng kéo kéo rách lớp da thịt, máu theo vết rách chảy ra, không bao lâu sau, vết thương dài đã được hắn hoàn toàn mở ra.
“Đây là...”
Triệu Chí Hằng vừa mới mở vết mổ ra, đã thấy một vật rất giống đầu ngón tay.
“Kẹp.”
Y ta đưa kẹp tới, Triệu Chí Hằng lại thử gắp thứ giống đầu ngón tay ra ngoài, nhưng khiến hắn hắn hoàn toàn không nghĩ tới chính là, một lần kẹp này chính là tròn mười đầu ngón tay màu xám trắng.
Triệu Chí Hằng và y ta kia hoàn toàn kinh hãi nói không ra lởi, vì bệnh nhân phẫu thuật chỉ cần mổ lấy sỏi thận, thế nhưng lại lấy ra mười đầu ngón tay sắc bén.
“Trong thân thể cô ta sao có thể có thứ này!”
Triệu Chí Hằng khó hiểu nhìn người phụ nữ nằm trên giường mổ, người phụ nữ được hây mê toàn thân ngủ rất sâu, nhưng khóe miệng cô ta lại hơi run rẩy.
Đang lúc Triệu Chí Hằng muốn mở miệng người phụ nữ ra, lại nghe y tá bên cạnh đột nhiên hét to một tiếng:
“Mắt! Có một đôi mắt trong thân thể cô ta!”
Nghe tiếng kêu của y tá, cánh tay sắp chạm vào khóe miệng của người phụ nữ rụt lại như chạm điện, ánh mắt hơi đảo xuống dưới, trong vết thương dưới da người phụ nữ, một đôi mắt hiện lên ánh tím đang lạnh lùng theo dõi hắn.