Dịch: Tiểu Ngư
Biên: KimoHanie
“Nhưng tìm người không có cách nào hạn chế thời gian, chẳng lẽ nhất mực tìm xuống dưới sao?”
Sở Mộng Kỳ nghe được rất kích động nhưng nghĩ tới việc này, trong lòng cô có chút lo lắng thay Hạ Thiên Kỳ.
“Chắc chắn sẽ có, bằng không, nếu cho tôi nhiều thời gian xuống dưới tìm kiếm, như vậy sớm muộn gì qủy vật cũng sẽ bị tôi tìm thấy.”
Hạ Thiên Kỳ dường như cũng ý thức được điều này, sau khi nhấc cổ tay nhìn thời gian trên bảng vinh dự, hắn lẩm bẩm:
“Từ lúc tôi cầm tảng đá kia đến giờ, thời gian đã trôi qua 20 phút, tôi phải nhanh hơn một chút để tìm qủy vật kia.”
“Chúng tôi sẽ giúp anh.”
“Nếu đúng như tôi nghĩ, vậy mọi người phải tuân theo quy tắc, tìm chỗ trốn đi, nếu như sau này cô đến tảng đá kia mà không thấy tôi thì chứng tỏ tôi đã chết.”
Biết nói lời này là điềm xấu nhưng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cần phải nhắc nhở Sở Mộng Kỳ, dù sao chỉ có hai người họ bị nguyền rủa, Lãnh Nguyệt ở đó thì sẽ không gặp nguy hiểm gì.
“Nếu như anh chết, tôi nhất định sẽ nhặt xác dùm anh.” Sở Mộng Kỳ nghiêm túc nói.
“Tốt nhất không như cô mong ước.”
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, tôi đi đây.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ phất phất tay, rồi nhanh chóng chạy về một phía.
Tuy nói đã tìm được quy tắc nguyền rủa nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại không có chút manh mối gì về chỗ ẩn thân của qủy vật.
Không khoa trương chút nào, loại nguyền rủa này gần như chỉ có một kết cục là chết.
Trước tiên, thôn Thông Bắc này có diện tích rất lớn, nếu như hắn tìm hết một lần, ít nhất cũng phải mất mấy tiếng. Ngược lại, tuy hắn sẽ có đủ kiên nhẫn để tìm nhưng vấn đề là qủy vật sẽ cho hắn thời gian tìm sao?
Kế đó, qủy vật di chuyển rất nhanh, nó sẽ khờ dại đợi ở nơi nào đó chờ hắn đến bắt sao? Một khi nó di chuyển thì hắn không có cách nào tìm được nó.
Cho nên căn cứ vào hai điều này để cân nhắc, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy vốn không có cách nào tìm được qủy vật, đừng nói tới chuyện diệt trừ nó.
Trong lúc này tâm trạng lạc quan của Hạ Thiên Kỳ cũng không khỏi trở nên tuyệt vọng, hắn đi trong thôn thêm vài tiếng đồng hồ rồi mới tìm nơi để ngồi xuống.
Đốt một điếu thuốc thơm. Hạ Thiên Kỳ còng lưng, cúi đầu thấp xuống, khói thuốc từ tay hắn bay ra, trong tầm mắt hắn xuất hiện một tia mông lung.
Muốn sống, nhất định hắn phải giải quyết vấn đề nan giải này. Vấn đề khó khăn này chính là tìm qủy vật như thế nào.
Sử dụng biện pháp bình thường nghi là không tìm được. Sở Mộng Kỳ còn không có biện pháp, thậm chí cả Lãnh Nguyệt cũng phải đến giúp hắn.
Kỳ thật Sở Mộng Kỳ để Lãnh Nguyệt rời xa thôn Thông Bắc là có lý do, vì chỉ cần Lãnh Nguyệt ở đây, hành động của bọn hắn sẽ bị hạn chế. Giống như trước đó, hắn không ra khỏi khu thôn Nam, chỉ có thể đi lòng vòng bên trong.
“Tôi không biết Qủy vật ở đâu, chính tôi cũng không có cách nào phân thân.”
Hạ Thiên Kỳ hít mạnh một hơi, sau đó phun ra một ngụm khói dài. Chính lúc này hắn cảm giác tảng đá trong tay có một sự biến hóa nào đó, chỉ thấy vài vết nứt.
Nhìn thấy vết nứt xuất hiện, trong lòng Hạ Thiên Kỳ lập tức “rớt xuống” một cái, trên mặt vốn khó coi giờ lại thêm một vòng trắng bệt.
“Qủy vật muốn cho tôi thời gian tìm kiếm nó.”
Hạ Thiên Kỳ khó khăn nuốt nước miếng, nỗi sợ cái chết từ trong lòng cũng bắt đầu không khống chế được mà lộ ra.
Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt trốn vào trong sân của một nhà dân, trên thực tế việc này không thể trốn tránh được chỉ là cái hình thức mà thôi, nếu Hạ Thiên Kỳ bị giết, cho dù bọn hắn trốn đến đâu đều sẽ bị qủy vật tìm ra.
“Sư huynh chúng ta tìm biện pháp gì đi, nếu thằng nhóc kia chết, sẽ đến lượt chúng ta.”
“Hắn sẽ không chết.” Lãnh Nguyệt nổi giận bác bỏ lời của Sở Mộng Kỳ.
Sở Mộng Kỳ bị Lãnh Nguyệt nổi giận. Cô biết Lãnh Nguyệt lâu đến vậy chưa từng thấy Lãnh Nguyệt nổi giận, cô nhếch miệng đổi giọng nói:
“Được, thối hổn đản kia nhất định có thể sống.
Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, trong nhiệm vụ lần này, nếu không bị nguyền rủa thì cũng có ai dám khẳng định chắc chắn mình sẽ sống sót?
Anh và tên hổn đản kia là bạn tốt, chúng ta cùng chấp hành nhiệm vụ ở một nơi, ai cũng hy vọng hắn không xảy ra chuyện.”
Lãnh Nguyệt không nói gì nữa, lúc này thấy hắn xoay người lại. Đánh mấy quyền vào vách tường.
Sở Mộng Kỳ nhìn thấy Lãnh Nguyệt vô cùng tự trách, trong lòng Lãnh Nguyệt cũng đau lòng, rất tò mò về Hạ Thiên Kỳ.
Tuy cô và Lãnh Nguyệt không gặp mặt thường xuyên nhưng từ nhỏ đến lớn, tính cách Lãnh Nguyệt thì cô hiểu quá rồi, vốn dĩ không có ai cùng đợi hắn ở một nơi, cũng không có ai muốn trở thành bạn hữu của hắn.
Mà bề ngoài Lãnh Nguyệt cũng là người nóng tính, hắn cũng không chủ động tiếp xúc với ai, người ngoài cũng chỉ là ảo giác với hắn.
Nhưng ngày qua ngày với cái miệng kia lại nói chuyện nhiều hơn còn một lòng một dạ cùng Hạ Thiên Kỳ lăn lộn đến đây.
Ăn khớp với tính cách của Hạ Thiên Kỳ đúng là thứ mà sư huynh cô ghét nhất nhưng thực tế thì không phải vậy.
Khi Sở Mộng Kỳ muốn mở miệng trấn an Lãnh Nguyệt vài câu thì đột nhiên Lãnh Nguyệt nói với cô:
“Tôi sẽ rời khỏi thôn Bắc, bây giờ cô đi tìm Hạ Thiên Kỳ, sau đó cùng hắn rời khỏi thôn Nam đi.”
“Anh kêu cho chúng tôi đi hả?”
Sở Mộng Kỳ nghe Lãnh Nguyệt nói vậy, trong lòng có dự cảm không tốt, nên không suy nghĩ lắc đầu nói:
“Tôi không đi! Trừ phi anh nói cho tôi biết anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn giải phóng phong ấn Qủy Vương trong cơ thể, để Qủy Vương nguyền rủa hết thôn.”
Lãnh Nguyệt cắn răng nói nhưng vì có thể khiến cho Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ sống sót, cho dù hắn không muốn cho Qủy Vương đáng chết trong cơ thể phục sinh nhưng trước mắt chỉ có thể chọn cách này.
“Anh nói anh muốn giải phóng phong ấn Qủy Vương?
Mà không phải dùng năng lực của nó? Anh đang đùa à! Tuyệt đối không được!”
Hiển nhiên Sở Mộng Kỳ cũng biết phong ấn Qủy Vương trong cơ thể Lãnh Nguyệt nên khi nghe xong phủ định nói:
“Anh giải phong ấn Qủy Vương, Qủy Vương sẽ phục sinh, thực lực người bình thường không thể đối phó được, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người chết.
Nếu anh làm như vậy chắc chắn sẽ hối hận.”
“Cô có đi hay không? Tôi cho cô biết, nếu cô một mực ở đây, tôi cũng sẽ làm như vậy!”
Sở Mộng Kỳ không biết nên khuyên Lãnh Nguyệt như thế nào, cô biết sư huynh này từ trước đến giờ luôn cố chấp, một khi quyết định thì phải làm.
Giải phóng qủy vương không chỉ làm bị thương đến những người vô tội mà còn cực kỳ nguy hiểm đến Lãnh Nguyệt. Giải trừ phong ấn Qủy Vương thì sau này rất khó bày trừ, sẽ không giết thể diệt trừ nó được.