Ác Linh Quốc Gia

Chương 441: Chương 441: Hoạt Thi Phân Thân




Dịch: Tiểu Ngư

Biên: KimoHanie

Hạ Thiên Kỳ nhìn tảng đá kia rầu chịu không nổi, Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ cũng không thua gì, trong lòng cũng lo lắng cho Hạ Thiên Kỳ không thôi.

“Cứ thử theo cách anh một lần, anh ném tảng đá kia ra ngoài, sau đó phần ai nấy chạy, tìm chỗ nào tương đối kín mà trốn.”

Lãnh Nguyệt cảm thấy càng chờ đợi càng nguy hiểm, nên mới thuyết phục Hạ Thiên Kỳ vứt tảng đá kia đi.

Tuy nhiên khi nghe đề nghị của Lãnh Nguyệt thì Sở Mộng Kỳ lập tức lắc đầu:

“Không thể ném, vì đây vốn dĩ không phải “trò chơi trốn tìm“.”

Vừa rồi chúng ta đều thấy, con quỷ vật kia muốn xuất hiện là xuất hiện không tiếng động, điều này rõ ràng là nó nắm rõ hành tung của chúng ta.

Nên dù anh ném tảng đá ra ngoài rồi trốn đi, chỉ cần còn ở trong thôn này, thì chắc chắn nó sẽ tìm được.”

Giảng giải của Sở Mộng Kỳ được Hạ Thiên Kỳ đồng ý, hắn cười khó coi rồi phụ họa nói:

“Cô nghĩ giống tôi, có lẽ quy tắc nguyền rủa không phải là “trò chơi trốn tìm“.”

Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ giật mình như ý thức được gì, rồi tiếp tục nói:

“Mọi người có phát hiện, quỷ vật kia rõ ràng có thể tìm thấy chúng ta nhưng lại không ra tay giết.”

“Phát hiện rồi nhưng đâu nói lên gì?”

Sở Mộng Kỳ nhìn Hạ Thiên Kỳ mà mong đợi đáp án.

“Tôi chỉ có thể thấy những tình huống không ăn khớp với quy tắc nguyền rủa.

Giống như trước đó tôi đã nói cho mọi người, tôi thấy qủy vật muốn giết người trong phim kinh dị cũng có trình tự.

Nguyền rủa trong phim ảnh phát động thông qua băng ghi hình, nhân vật chính bị nguyền rủa vì xem băng ghi hình, sau đó hắn nhận được điện thoại của qủy vật, cuối cùng thì chết thảm sau bảy ngày ly kỳ.

Dù chúng ta đang đối mặt với sự nguyền rủa thật và những thứ trong phim ảnh là nói bừa. Nhưng trong đó vẫn mang tính chung.

Ví như chúng ta tiến vào thôn và qủy vật đưa cho tảng đá kia, có thể hiểu đó là một trình tự giết người trong nguyền rủa.

Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt nghe Hạ Thiên Kỳ phân tích cảm thấy có lí nên khẽ gật đầu. Tuy nhiên sau đó Hạ Thiên Kỳ cười khổ:

“Thật có lỗi, tôi chỉ có thể phân tích đến đây, vì không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, vốn dĩ tôi cũng không đoán ra, cuối cùng nên đặt tảng đá trên tay hay ném đi là tốt.”

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lấy điếu thuốc từ trong túi ra ngậm ngoài miệng.

Được rồi, nếu không nghĩ ra đáp án thì cũng không cần thiết nữa, thừa dịp chưa phát sinh chuyện gì, chúng ta mau thử tìm đường ra khỏi đây.”

Sau khi Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ nói không được gì, cũng không có ý định hao tốn công sức nữa, định đi tìm biện pháp để thoát khỏi thôn Thông Bắc.

“Chờ một chút.”

Đúng lúc Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt định đi tìm thì đột nhiên Hạ Thiên Kỳ gọi họ lại.

“Anh lại nghĩ ra gì sao?”

“Trước tiên chúng ta khoan hả tìm cửa ra, đi xem tên cầm tảng đá trước đó chết chưa?”

“Anh nói Ngưu Ngang?”

“Mặc kệ hắn là heo ngang hay chó ngang. Tôi chỉ cần xác định hắn còn sống hay không.”

Hạ Thiên Kỳ không hứng thú với người kia, lúc này Lãnh Nguyệt chen lời vào:

“Trúng nguyền rủa, nếu như không giải quyết nguyền rủa, dù chạy đến chân trời góc biển cũng vô vụng, vì đối tượng nguyền rủa không phải thân thể chúng ta mà là linh hồn của chúng ta.”

“Linh hồn? Ý niệm?”

Hạ Thiên Kỳ lẩm bẩm ngoài miệng hai từ này, trong lòng mơ hồ sinh ra suy đoán.

Trở về theo tuyến đường cũ, không lâu sau bọn hắn đến chỗ ba người Hầu Tử lúc ấy.

Hầu Tử trợn to hai mắt, vốn là tử vong trong nháy mắt bởi âm độc trên mặt. Một tầng oán hận ngưng lại.

Không nghi ngờ gì, oán hận này là với Hạ Thiên Kỳ nhưng Hạ Thiên Kỳ không sợ khi nhìn thi thể của hắn, mặc kệ trước đó Hầu Tử tàn nhẫn ác độc thế nào, khi chết cũng chỉ là một bộ tử thi chờ đợi hư thối mà thôi.

Mà tử thi thì hắn cũng thấy nhiều, vốn sẽ không có bất kỳ cảm giác nào.

Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ quả quyết diệt trừ Hầu Tử, nguyên nhân chủ yếu vì hắn đặc biệt rất tin rằng nếu như cơ hội lần này không giết Hầu Tử, ngày sau tất nhiên Hầu Tử sẽ điên cuồng trả thù hắn.

Hắn và Hầu Tử chưa phát sinh xung đột chính diện bao giờ nhưng hắn lại lén lút phá hỏng không ít chuyện tốt của Hầu Tử, có lẽ chết hai thi nhân mình nuôi không quan trọng gì với Hầu Tử nhưng lần này bọn họ đứng chung với Sở Mộng Kỳ, thì rõ ràng là hắn làm đúng.

Mà với hạng tiểu nhân âm độc tàn nhẫn mà nói, cho dù cái gì hắn sẽ tuyệt đối không buông tha với tên đối địch này.

Cũng may Hạ Thiên Kỳ không phải là chính nhân quân tử, từ trước tới giờ cũng không nương tay với kẻ địch, nhất là với loại cặn bã Hầu Tử này, chẳng những không hiểu ý hai từ “nương tay” mà trong lòng không có chút ác cảm khi giết người chút nào.

Nhưng hắn cảm thấy kì quái, Hầu Tử mới bị hắn giết không bao lâu nhưng trên thi thể đã xuất hiện chi chít thi ban, ngay cả diện mạo cũng xấu xí như có một biến hóa diệu kỳ.

Lúc này Sở Mộng Kỳ cũng phát hiện thi thể Hầu Tử biến hóa, lập tức cô không cam lòng giậm chân một cái mắng:

“Tên cẩu vật đáng chết, cũng chỉ là một cổ phân thân!”

“Cô nói cái gì? Đây chỉ là phân thân của hắn?”

Hạ Thiên Kỳ nghe xong lập tức rùng mình, không thể tin được hỏi:

“Vậy bản thể của hắn ở đâu?”

“Sợ rằng không ở đây, mà đang núp ở nơi nào đó, đang xắn tay áo lên chuẩn bị trả thù chúng ta đây.”

Sở Mộng Kỳ cười khô, sau đó thản nhiên nói:

“Tuy nhiên không có gì phải lo lắng, dù sao chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây hay không vẫn là một ẩn số.”

“Thế nhưng việc này không thích hợp, nếu đây chỉ là phân thân của Hầu Tử chứ không phải là bản thể của hắn, như vậy vì sao hắn lại giữ một chút đạo cụ pháp thuật và một chút đồ ăn ở bên người?”

“Phân thân cũng chia thành nhiều loại, nếu như tôi đoán không lầm, phân thân này đã bị Hầu Tử dưỡng thành hoạt thi.”

“Ý gì đây?” Hạ Thiên Kỳ không hiểu nhìn Sở Mộng Kỳ.

“Ý là thân thể này không khác với Hầu Tử lắm, giống như bản thể Hầu Tử, cần chút đạo cụ thuật pháp để có sức lực, cũng để khôi phục thương tích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.