Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Nói đến đây, Mộc Tử Hi nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt cũng đang nghe hắn nói, lại nói tiếp:
“Như sư muội Sở Mộng Kỳ của cậu ta thi triển năng lực thuấn di, lại nói tiếp cũng rất gần với phương thức biểu hiện này. Cho nên chỉ cần đến cấp ác quỷ, mặc dù không có năng lực thuấn di, cũng có thể thực hiện thông qua quỷ vực.
Dĩ nhiên, loại người có thuật pháp như chúng tôi đây thì không được.”
Hạ Thiên Kỳ cẩn thận nghĩ lại tình huống khi hắn bắt đầu thuấn di, quả thực rất giống những gì Mộc Tử Hi nói.
“Loại phương thức biểu hiện thứ hai vừa rồi tôi đã nói qua, đưa quỷ vực dựng thành một mảnh không gian, chỉ có thể tiến hành thay đổi một loại.
Như lúc họp hàng năm của Minh Phủ, đã có dựng lên phố An Nhiên, nơi ấy là thuộc về loại hình thức mà tôi vừa nói đây, thật ra văn phòng Hoàng Kim cũng như vậy, không thuộc về ảo cảnh, mà là hoàn toàn vượt ra ngoài không gian hiện thực.
Còn như loại thứ ba, chính là dùng quỷ vực mở ra cửa chính của dị không gian.
Dị không gian rốt cuộc là gì, cụ thể cái này tôi cũng không nói được rõ ràng, nhưng có lẽ đệ nhị vực và đệ tam vực phải là sự tồn tại tương tự với dị không gian. Dù sao sau khi chúng ta gia nhập vào Minh Phủ, có một số đã vô cùng rõ ràng, đó chính là không gian cũng không chỉ có một chỗ hiện thực này.
Mà Lương Nhược Vân lo lắng, là sợ quỷ vật dùng quỷ vực của nó đưa cô ấy vào dị không gian.
Cái này giống như ngồi phi thuyền đi tới một nơi bản thân không biết trong vũ trụ vậy, rất dễ xuất hiện tình hình lạc lối.
Cho nên một khi Lương Nhược Vân bị quỷ vật đưa vào dị không gian, như vậy cô ấy muốn ra khỏi nơi ấy, thì cần phải có thời gian nhất định.
Mà trong thời gian này, chúng ta chắc chắn rất nguy hiểm.
Như những gì Lương Nhược Vân vừa mới nói với chúng ta trước đó, mặc dù phần lớn tinh thần và thế lực của cô ấy bên này có dính dáng tới ác quỷ, thế nhưng thứ gọi là lời nguyền này giống như mộng đẹp chúng ta nằm mơ hằng ngày vậy, mặc dù tỉnh dậy sẽ cảm thấy rất chán nản, thế nhưng sau này vẫn có thể tiếp tục nằm mơ thấy nữa.
Lời nguyền cũng như vậy, cũng không phải nói ác quỷ thả ra một lần rồi, về sau nó không thả ra được nữa. Chỉ cần cho nó thời gian nhất định, nó vẫn có thể thả ra.
Vì nguyên lý của lời nguyền, trong mắt tôi giống như phim truyền hình chúng ta xem có liên quan tới tạo giấc mơ vậy.
Là căn cứ vào một số cảnh tượng, có một chút thay đổi, một chút tạo dựng, cho nên sau khi dùng qua rồi, nó còn cần một thời gian nhất định để tiếp tục chế tạo.
Nhưng có một số khác biệt với tạo ra giấc mơ, vì lời nguyền là thật xự xảy ra, không phải trên mặt tinh thần của chúng ta.”
“Giống như chơi trò chơi, lời nguyền chính là quy tắc trò chơi, toàn bộ mọi người tham gia trò chơi đều phải tuân thủ, bằng không cũng sẽ bị đào thải?”
“Ừ, có thể hiểu như vậy. Cho nên trong lời nguyền, hóa thân của ác quỷ cũng sẽ ở bên trong, vì nó cần phải xuất hiện bất cứ lúc nào, từ đó đi giết những người không tuân theo quy tắc kia.
Cho nên ác quỷ không dễ thả lời nguyền ra, vì quy tắc không chỉ hiệu nghiệm với con người, mà cũng có hiệu nghiệm với nó, nếu nó vi phạm quy tắc, cũng sẽ bị giết chết y như vậy.
Nếu sự kiện đoàn thể này thật sự sẽ phát triển dựa theo cái phương hướng này, vậy nếu chúng ta muốn hoàn thành sự kiện lần này, biện pháp thì rất rõ ràng, đơn giản chính là có hai biện pháp.
Một là cố gắng hết sức kiên trì, đồng thời cầu nguyện Lương Nhược Vân có thể quay về trong thời hạn hai ngày, sau đó tiêu diệt ác quỷ. Còn nữa, chính là chúng ta nghĩ biện pháp tìm được sơ hở trong quy tắc của lời nguyền, từ đó để cho ác quỷ tự chui đầu vào rọ.
Dù sao tôi vẫn nghiêng về loại thứ hai hơn, vì đây là biện pháp chúng ta có thể làm thử.”
Về chuyện liên quan đến lời nguyền này, vì từng có kinh nghiệm đối đầu với quỷ chú, nên đối với Hạ Thiên Kỳ mà nói thì những điều này cũng không quá khó lý giải. Thế nhưng tình hình của sự kiện lúc này vẫn chưa rõ ràng, cho nên rốt cuộc nên làm gì, thì còn phải chờ sau khi bọn họ đi vào trong khu phong tỏa rồi lại nói.
Nhưng mặc kệ thế nào, cảm giác lần đầu tiên đi theo Lương Nhược Vân tham gia sự kiện cũng không tệ lắm, vì tử một điểm Lương Nhược Vân nói nhiều với bọn họ như vậy không khó nhìn ra, Lương Nhược Vân là thật lòng mong muốn bọn họ có thể sống sót trong sự kiện.
Ba chiếc taxi một đường chạy về hướng chính bắc, đi thẳng được chừng 20 phút, chiếc taxi Lương Nhược Vân ngồi mới dừng lại.
Trước mắt bọn họ xuất hiện một khu nhà đóng kín dạng trường cao trung, tên là Trung học Thành Phố Quảng Thứ Mười Ba.
Sau khi mấy người Hạ Thiên Kỳ xuống xe, trong lòng đều mơ hồ có chút không ổn, vì cái nghi ngờ con ác quỷ kia đang giấu mình trong khuôn viên trường cao trung ở cách bọn họ không quá xa kia.
“Lãnh đạo, khu vực chỗ có con ác quỷ kia nên không phải là ngôi trường học này chứ?”
Sau khi xuống xe, Mộc Tử Hi vội vàng chạy tới bên cạnh Lương Nhược Vân hỏi.
“Chính là chỗ này, đối với chúng ta mà nói thì phạm vi rất nhỏ.”
Lương Nhược Vân hời hợt nói một câu, nhưng cái này lại càng khiến mọi người càng thêm bất an, vì cái nơi chết tiệt này có lớn hơn một chút, chính là ác quỷ có giấu mình thế nào đi nữa, bọn họ cũng không thể nào trốn quá hai ngày.
Cho nên bọn họ vẫn luôn lo lắng kết quả, hình như đã có thể thấy được.
“Đi thôi, bây giờ chúng ta vào trong.”
Sáu quản lý đi theo sau lưng Lương Nhược Vân, mặt lộ vẻ thấp thỏm đi tới cổng trường học.
Cửa điện từ của trường học mở ra, không biết người gác cổng trong phòng bảo vệ đi đâu, tất cả mọi người sinh lòng đề phòng, âm thầm làm xong chuẩn bị có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Trái lại Lương Nhược Vân vẫn không có chút sợ hãi nào, mái tóc buộc đuôi ngựa của cô lần nữa lắc lư, người cũng đi thẳng vào.
Sau khi dưới chân hơi dừng lại một chút, ba người Hạ Thiên Kỳ, Mộc Tử Hi, Lãnh Nguyệt cũng bất chấp đi vào theo, dù sao đến cũng đến rồi, ngay cà con ác quỷ kia có há to miệng chờ ở sau cửa, bọn họ cũng không còn đường lui.
Nhưng mặc dù trong lòng có chuẩn bị, đã liệu đến tình huống bết bát nhất có thể xảy ra, thế nhưng khi dị biến xảy ra, vẫn đánh mọi người một cái trở tay không kịp.
Hạ Thiên Kỳ vừa mới bước chân trước vào trong trường học, tầm mắt lại rơi vào trong trạng thái đen kịt một mảnh, phía trước vọng tới tiếng kêu lớn của Lương Nhược Vân, nhưng sau đó hắn lại hoàn toàn mất đi ý thức, cái gì cũng không biết.
Khi Hạ Thiên Kỳ lần nữa khôi phục ý thức, hắn có chút phát mộng phát hiện mình vậy mà đang lên lớp trong một gian phòng học.
Hắn vừa định đứng lên theo bản năng, lại cảm giác có một vật bay tới trước mắt, hắn vô ý thức chộp trong tay, vừa mở ra nhìn, lại thấy một viên phấn bảng.
“Đinh Tiểu Tiễn! Tốc độ phản ứng này của cậu vẫn rất nhanh, trước đó lúc nghe cậu ngủ ngáy, vì sao không thấy cậu có tinh thần như vậy!”
Trên bục giảng, một giáo viên trung niên mặc áo sư mi trắng, đầu tóc vuốt dầu bóng, đang vừa gào thét vừa vung tay liên tục với hắn.
Hạ Thiên Kỳ cũng không biết giáo viên kia đang gào thét với hắn, nên lúc này hắn vẫn quan sát xung quanh với vẻ mặt mờ mịt, mãi đến khi giáo viên trung niên kia giận đùng đùng đi xuống khỏi bục giảng, hung hăng vỗ vỗ lên bàn hắn:
“Đinh Tiểu Tiễn, có phải cậu bị điếc hay không? Ánh mắt đó của cậu là ý gì, lên lớp đi ngủ còn lý luận? Dù thế nào, còn nhớ tới đã đánh tôi sao? Cậu thật đúng là vô pháp vô thiên, không ai có thể trị được cậu!”
Hạ Thiên Kỳ trước sau gì cũng không nói một câu, hắn chỉ là đơn thuần nhìn giáo sư kia một cái mà thôi, kết quả lập tức bị một vệt nước bọt bắn lên mặt.
Bọn học sinh bốn phía đều một gương mặt cười trên nỗi đau của người khác, hình như đã sớm thành kiến quái bất quái* với loại chuyện này.
*Kiến quái bất quái (Hán tự: 见怪不怪): Cả thành ngữ có thể tạm hiểu là thấy quái (với người khác) nhưng không cảm thấy quái (với bản thân). (Internet)
Hạ Thiên Kỳ mơ hồ nghĩ tới chút đầu mối, vì vậy nhìn qua giáo viên trung niên kia hỏi không quá chắc chắn:
“Tôi là... Đinh Tiểu Tiễn?”