Ác Linh Quốc Gia

Chương 761: Chương 761: Kết cục




Dịch: Hàn Phong Vũ

Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của ác quỷ, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lui về sau liên tục mấy bước, thân thể lần nữa bị trói buộc.

Lần này ngay cả Hạ Thiên Kỳ cũng không có cách nào, vì quỷ vực của hắn chỉ có thể thả ra nhiều nhất hai lần, đồng thời phạm vi bao phủ mỗi lần càng nhỏ hơn.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ ngoài đối mặt với nguy cơ tử vong ra, nhiều nhất chính là đang ân cần thăm hỏi cả nhà Ngô địch.

Hắn vốn cho là chuyến đi tới đệ nhị vực là do Ngô Địch dẫn bọn họ tới nơi này học thêm kiến thức, tiếp nhận chút chuyện liên quan tới tham dự sự kiện của đệ nhị vực, hoàn toàn không nghĩ tới Ngô Địch chỉ vẻn vẹn đưa bọn họ vào, sau đó hoàn toàn mặc kệ bọn họ.

Để hai tên tay mơ mà thực lực cấp ác quỷ cũng không có như bọn họ, đi đối mặt với ác quỷ có quỷ vực, nói không chút khoe trương, đây chính là mong ngóng bọn họ chết nhanh một chút.

Nếu không phải vận may của hai người bọn họ không tồi, có lẽ đã bị ác quỷ tìm được giết chết ngay từ khi kỳ năng lực đóng băng chưa trôi qua, ngay cả cơ hội lấy trứng chọi đá e là cũng không có.

Giả dụ hắn có thể còn lại lần nữa, cho dù bị Ngô địch đánh chết tươi, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý tới cái nơi quỷ quái này.

Ngay khi nỗi lòng Hạ Thiên Kỳ gợn sóng, bóng dáng kinh khủng của con ác quỷ kia lần nữa biến mất không thấy đâu, trong thoáng chốc, quỷ trảo của ác quỷ lần nửa xuất hiện trước mặt của hắn, tiếp theo hung hăng vỗ mạnh một cái lên đầu của hắn.

“A!”

Hạ Thiên Kỳ bị đánh bay thẳng ra ngoài, đầu óc trống rỗng, khô lâu mũ giáp mang trên đầu cũng hóa thành từng điểm sáng màu đỏ, bị ác quỷ đập tới hoàn toàn tán loạn.

Trong đầu “ong ong” từng tiếng, hai tai lần lượt rỉ máu, Hạ Thiên Kỳ lảo đảo đứng lên, trong tầm mắt hoàn toàn hóa thành vô số chấm không thấy rõ.

Thứ rõ ràng duy nhất, chính là cặp quỷ nhãn tràn ngập màu tím của ác quỷ trong bóng tối.

Không biết có phải do vị trí xảy ra thay đổi hay không, cái lực trói buộc vốn ảnh hưởng trên người hắn đột nhiên biến mất, có điều như đã từng nói, lấy bộ dạng đầu óc chấn động này của hắn hiện tại, mặc dù không có trói buộc cũng rất khó lật lên sóng gió gì.

Nhưng ngoài ý muốn là, sau khi lão đảo đứng lên, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên há to miệng lao về phía con ác quỷ kia, chỉ trong chốc lát, miệng của hắn mở lớn tới mức độ khoa trương, từ đó bộc phát ra năng lực nuốt chửng kinh khủng kia của quỷ anh, một ngụm lao về phía ác quỷ ở cách đó không xa.

Thấy Hạ Thiên Kỳ vậy mà liều mạng muốn nuốt chửng ác quỷ, Lãnh Nguyệt cũng không do dự nữa, hai mắt tức khắc trở nên đỏ rực, đã định tháo ra phong ấn trong thân thể.

Nhưng trong một giây phút này, Lãnh Nguyệt lại dừng ý nghĩ trong lòng, vì ở vị trí giữa Hạ Thiên Kỳ và ác quỷ đột nhiên xuất hiện một cánh cửa đen như mực, sau đó lại thấy Ngô Địch ác quỷ hóa đi từng bước từ trong ra.

“Lá gan của chú mày thật làm cho anh mở rộng tầm mắt, ngay cả ác quỷ chú mày cũng muốn ăn, con mẹ chú ít có ác, cũng không sợ bị căng chết.”

Ngô Địch như đã biết trước tình hình bên này, cho nên sau khi ra ngoài, chuyện đầu tiên gã làm chính là thả quỷ vực của mình ra, trực tiếp bao phủ Hạ Thiên Kỳ bên trong, sau đó hai cái quỷ trảo đột nhiên đưa ra, cưỡng ép đóng cái miệng khổng lồ há to của Hạ Thiên Kỳ lại.

“Hai người các chú làm không tồi, vậy mà có thể chơi với ác quỷ tới mức này, trách không được lãnh đạo muốn cho các cậu tới đây rèn luyện một chút, quả nhiên đều có chút tài năng.”

“Ông ít nói mát đi, ông quay lại trễ một chút, tôi và Lãnh thần đều quải* rồi.”

*Quải: Chết, dùng nhiều trong game.

Trong lỗ tai Hạ Thiên Kỳ ông ông, cũng nghe không rõ Ngô Địch nói cái gì nữa, chỉ mơ hồ thấy bộ mặt gợi đòn kia của Ngô Địch, biết gã đang không ngừng BB*.

*BB = nói nhiều, nói nhảm, phàn nàn.

“Nếu anh xuất hiện ngay từ đầu, thì anh khó nói chuyện với cô ấy, còn tên nhóc con ranh ma nhà chú, sao có thể liều mạng vậy chứ!

Đừng nói nhảm, não chấn động cũng không cản chú mày BB, anh thấy chú còn có thể kiên trì một hồi nữa.”

Ngô địch còn chưa nói hết lời, Hạ Thiên Kỳ vừa chớp mắt vài cái đã hoàn toàn ngất đi, thân thể ngã xuống mặt đất có hơi co giật.

Thấy Hạ Thiên Kỳ bên kia ngất đi, Ngô Địch cũng không nhiều lời nữa, đôi mắt màu tím lúc này nhắm ngay ác quỷ trước mặt.

Hai đôi mắt màu tím xảy ra va chạm trên không trung, Lãnh Nguyệt vốn tưởng sẽ xảy ra đại chiến cấp ác quỷ, kết quả khiến anh ta hoàn toàn không nghĩ tới chính là, ác quỷ kia rốt cuộc trong lúc bất chợt biến mất.

“Không sao rồi.”

Lúc này Ngô Địch khôi phục lại thái độ bình thường, quay đầu về phía Lãnh Nguyệt đang mờ mịt theo dõi gã nói một câu.

“Ác quỷ kia...”

“Nơi này là những gì tôi trải qua ở đệ nhị vực, cũng không phải sự thật.”

Ngô Địch biết Lãnh Nguyệt muốn hỏi gì, cho nên nhàn nhạt trả lời một câu.

“Đây là ảo cảnh sao?”

“Không phải ảo cảnh, mà là những gì tôi trải qua ở đệ nhị vực thật sự thả về, chờ sau này các cậu thật sự đi tới đệ nhị vực, sau khi hoàn thành sự kiện cũng có thể dùng quỷ vực lưu trữ lại những thứ này, để sau này cung cấp cho nhân viên trong đoàn thể các cậu vào rèn luyện.”

Ngô Địch vừa nói như vậy, Lãnh Nguyệt mới gật đầu hơi hiểu, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ:

“Nói như vậy, ác quỷ kia là anh?”

“Sao có thể là anh, anh sẽ bị các cậu đánh thảm như vậy sao? Cậu mồm miệng cứng nhắc còn chưa tính, đầu óc còn cứng nhắc như vậy! Nói cho cậu biết, nói chuyện chú ý một chút đi, không nói cũng chẳng chết!”

Lúc nói chuyện Ngô Địch có vẻ rất chột dạ, trong lòng Lãnh Nguyệt đã nắm chắc, gật đầu một cái không sao cả, rồi cũng không hỏi lại nữa.

Trên thực tế, ác quỷ kia chính là Ngô Địch dùng quỷ vực tiến hành ngụy trang, lại nói tiếp, chuyến đi tới đệ nhị vực lần này của bọn họ, chính là Ngô Địch đưa quỷ vực của mình tiếp giáp với ranh giới của đệ nhị vực, từ đó tạo ra một nơi đặc biệt cho bọn họ rèn luyện.

Ban đầu lúc Lương Nhược Vân nói với gã, nhờ gã làm chuyện này, phản ứng ban đầu của gã chính là thừa thãi. Vì bất kể là Hạ Thiên Kỳ hay Lãnh Nguyệt đều chưa tới cấp ác quỷ, nếu gã dùng thực lực, hai người tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội giãy giụa nào, nhưng nếu không cần sức mạnh, đó gần như không có gì khác chơi đùa bọn họ.

Thế nhưng bên kia thái độ của Lương Nhược Vân bên kia cũng rất quyết liệt, khăng khăng muốn gã dùng quỷ vực của mình liên tiếp với ranh giới của đệ nhị vực, mô phỏng ra dáng vẻ của một lần sự kiện gã từng tham dự ở đệ nhị vực, đưa Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vào trong.

Gã lại ngụy trang thành ác quỷ núp trong bóng tối, dùng quỷ vực len lén quan sát bọn họ.

Cái này sau đó lại có, đại chiến giữa gã và hai người kia, ngay từ đầu cũng chỉ là đơn thuần vui đùa một chút, một lòng chỉ muốn cho Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt hiểu rõ mức độ khủng bố của sự kiện ở đệ nhị vực, trực tiếp giày vò bọn họ.

Nhưng kết quả không những không giết chết bọn họ, trái lại còn ăn thua thiệt từ bọn họ.

Chú thuật tấn công mạnh mẽ của Lãnh Nguyệt khiến gã giật mình, quỷ thuật và quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ càng khiến gã hoàn toàn không ngờ tới.

Kết quả gã cứ như vậy bị hai tên tay mơ này đánh cho chật vật không chịu nổi.

Mãi đến khi toàn lực đánh ra, lúc này mới khiến bọn họ hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.

Thế nhưng cái hoàn toàn này cũng không hoàn toàn, vì một cái nuốt cuối cùng kia của Hạ Thiên Kỳ, và cái khí tức kinh khủng bộc phát ra trong thân thể Lãnh Nguyệt, đều nói rõ hai người kia còn chuẩn bị một đòn liều mạng đằng sau.

Mặc dù vừa rồi không vượt qua thực lực cấp ác quỷ của gã, thế nhưng biểu hiện tiềm lực của hai người, lại đủ khiến gã nhìn bằng ánh mắt khác.

Cũng cho tới bây giờ, gã mới thật sự hiểu ý chính xác trong câu nói kia của Lương Nhược Vân:

“Ngay cả tôi, cũng không cách nào dự đoán sau này hai người bọn họ sẽ trưởng thành đến mức nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.