Trái lại Lãnh Nguyệt không hề có phản ứng gì, vẫn ngồi yên ở một chỗ và không nói một tiếng giống như trước đó, không giống như Hạ Thiên Kỳ đang ngồi ở chỗ ấy muốn cười, nhưng lại cảm thấy cười rộ lên rồi thật sự là rất đe dọa đến phong độ của hắn.
Tấm màn che khen thưởng cho hạng mục tiến bộ nhanh nhất hạ xuống, khiến cho một phần lớn mọi người không hề lấy được phần thưởng này đều rất thất vọng, cũng tương đối nhìn mà phát thèm với mươi điểm vinh dự kia, nhưng mà có nhìn mà phát thèm thuồng thì cũng vô dụng, điểm vinh dự lại không có cách nào dựa vào cướp đoạt để đạt được, lại nói thêm thì trước đó Lương Nhược Vân cũng đã nói qua rất rõ ràng, làn bình chọn khen thưởng này chính là toàn bộ quản lý, quản lý cấp cao cũng tham gia tuyển chọn ra, cho nên cũng không một ai dám phàn nàn cái gì.
Kế tiếp lại đến bình chọn khen thưởng nhân viên ưu tú, lần này người nhận được phần thưởng cũng có sáu người, những cái tên khác Hạ Thiên Kỳ đều chưa từng nghe qua, chỉ có một tên khiến hắn thấy quen thuộc, đó chính là Ngô Địch.
Ngô Địch đạt được danh hiệu nhân viên ưu tú nhất, hơn nữa còn giành được năm mươi điểm vinh dự cùng với một phần thưởng cho điểm cấp hoàn mỹ.
Còn như mấy người con lại kia, nghe Mộc Tử Hi nói cũng đều là quản lý của hai Minh Phủ khác, như Đệ tam Minh Phủ của bọn họ thì cũng chỉ có một mình Ngô Địch.
Cũng mãi cho đến khi Mộc Tử Hi lên tiếng giải thích, Hạ Thiên Kỳ mới hiểu được cuộc bình chọn nhân viên ưu tú nhất cùng với nhân viên bình thường không hề liên quan đến nhau, những người tham gia bình chọn đều là các quản lý của các Minh Phủ.
Hai phần thưởng chuyển giao đi, kế tiếp lại đến thời gian trừng phạt..
Lương Nhược Vân đứng ở trên đài chờ sau khi dưới đài yên tĩnh trở lại, lúc này tiếp tục nói:
“Kể tiếp tôi sẽ đọc đến tên của những nhân viên sau đây đều là bị thụt lùi lại, hoặc là những nhân viên có biểu hiện không tốt, với những nhân viên này chúng tôi sẽ dành cho sự trừng phạt nhất định...”
Trừng phạt tổng cộng chia làm ba tiêu chuẩn, tiêu chuẩn thứ nhất chính là nhắm vào những nhân vật ở cấp bậc quản lý, khảo sát chính là tỷ lệ bọn họ dẫn theo đoàn đội không thông qua nhiệm vụ.
Cùng có chung bốn người quản lý bị điểm danh, và bị khấu trừ đi năm mươi điểm vinh dự, cùng với một lần cho điểm cấp hoàn mỹ.
Tiêu chuẩn thứ hai cũng giống như nhau là nhằm vào những nhân vật cấp bậc quản lý, khảo sát chính là tỷ lệ sống sót của thành viên tập thể sau khi thông qua nhiệm vụ không thành.
Lúc này đây cùng có trong năm cái tên của quản lý bị điểm danh, bị trừ đi ba mươi điểm vinh dự. Trong đó Phó Hải Nghĩa, Từ Thiên Hoa bất thình lình bị gọi tên ở trong nhóm.
Còn như một cái tiêu chuẩn cuối cùng, còn lại chính là nhắm vào toàn thể nhân viên bình thường, đó chính là điểm vinh dự ở trước mắt lúc này có phải bị âm điểm hay không. Nếu như bị âm điểm thì sẽ bị trừ đi mười lăm điểm vinh dự.
Bây giờ những người phía dưới bị Lương Nhược Vân đọc đến tên có không ít hơn ba mươi người, có thể thấy được rằng cái thứ gọi là điểm vinh dự này đừng nói là có thể dễ dàng kiếm được dùng để cường hóa, nhưng chính là có thể mang ra cam đoan để xác định không bị âm điểm cũng đã rất không tồi.
Có lẽ những người thành số âm kia đều là thành viên từng trong thời gian chấp hành nhiệm vụ tập thể thì luôn thất bại, cho nên số điểm vinh dự bị khấu trừ đi thành lên đến gấp mấy lần.
Cái gọi là Minh Phủ niên hội này đặc biệt có cách thức bức ép, nhưng mà một loại phương thức lúc này đây gần như là đã cắt dứt hết mấy cái đuôi thối rữa, mặc dù nó trong lòng Hạ Thiên Kỳ là hoàn mỹ, nhưng dù sao đi nữa thì hắn vẫn nhìn thấy trên cuộc họp hàng năm này khó có được mấy người mò đến được cái lợi ích.
Theo bước chân xuống đài của Lương Nhược Vân, cuộc họp hàng năm lần này lại xem như là hoàn toàn tuyên bố ra một giai đoạn, lập tức cũng giống như những gì Hạ Thiên Kỳ đã nghĩ đến ngay từ đầu như vậy, vẫn chưa từng có bất cứ viên chức bình thường tiếp cận đến bọn họ để tiết lộ ra quá nhiều về điều gì đó.
Nhưng không thể không nói chính là, lần tổ chức cuộc họp hàng năm lần này trái lại đã khiến cho hắn biết được không ít chuyện.
Ví dụ như nói loại công ty giống như chỗ của bọn họ lúc này cũng không phải chỉ có một đơn vị duy nhất, mà là ba đơn vị tạo thành một thế chia ba vững chắc, vả lại hai đơn vị khác kia đều rất mạnh mẽ so với công ty chỗ của bọn họ - Đệ tam Minh Phủ.
Vả lại, hắn còn có thể mượn điều này để chứng thực lại một điểm, đó chính là bản thân mình sau khi đang ký kết hợp đồng chính thức đã nhìn thấy hai chữ “khế ước” kia, hẳn chính là hắn và Đệ tam Minh Phủ này ký kết một khế ước “bán thân” nào đó.
Mặt khác thì từ chỗ Mộc Tử Hi, hắn còn biết được đến một thông tin tương đối quan trọng, đó chính là các đại nhân vật của cấp bậc giám đốc đều đang ứng phó với nhiệm vụ lớn nào đó, thế cho nên không có cách nào dứt ra được.
Mặc dù hắn đoán không ra cái nhiệm vụ lớn này rốt cuộc là cái gì, nhưng có lẽ chắc chắn là cùng quỷ vật và nhiệm vụ thoát không khỏi mối liên hệ này.
Cuối cùng chính là thông qua Từ Thiên Hoa và Phó Hải Nghĩa bọn họ bị xử phạt, có thể nhìn ra được một số quy tắc.
Thời điểm khi quản lý đang dẫn dắt viên chức dưới quyền mình tham dự nhiệm vụ tập thể, mặc dù biểu hiện ra không hề có bất cứ yêu cầu nào về những nhân viên còn sống sót, nhưng trên thực tế thì công ty lại cũng sẽ có kế toán để dự định tỷ lệ còn sống sót của công nhân viên, cũng lấy điều này để xem như là tiêu chí trừng phat với quản lý dẫn theo đội ngũ.
Mặc dù Từ Thiên Hoa dẫn dắt bọn họ hoàn thành nhiệm vụ tập thể, nhưng mà cùng bị lọt vào nhóm trừng phạt vì vấn đề tỷ lệ còn sống sót của công nhân viên. Chỉ có điều về một chút điểm vinh dự này với Từ Thiên Hoa mà nói thì vốn dĩ không phải là cái gì đáng phải tính toán, cho nên hắn mới có thể luôn luôn xem thường những người là cấp dưới của mình.
Ngẫm lại thì cũng là như thế này, nếu như một lần nhiệm vụ tập thể có hai mươi người cùng tham gia, nếu như lương căn bản của quản lý chính là mười điểm vinh dự, như vậy thì trong số hai mươi người ấy bất kể là có chết đi mấy người, thì quản lý đều có thể nhận được ba mươi điểm vinh dự.
Họp hàng năm tổ chức một năm một lần, mà nhiệm vụ tập thể nói một cách không chính xác thì trong một năm sẽ có vài lần, cho nên bất kể là tính toán như thế nào, thì dù Từ Thiên Hoa có biện pháp lấy cấp dưới ra làm vật hi sinh để nghĩ biện pháp khác nhằm cứu cái mạng của mình đi nữa thì đều được lợi, cũng là cách thức an toàn nhất.
Dù sao đi nữa thì khi cứu một người, cũng đồng nghĩa với đảm đương mạo hiểm khi cứu một người.
Lúc này xem như là cho hắn tỉnh ngộ được một cái, trong một công ty ngay tại đây nếu như anh không có sức mạnh, chỉ dựa vào cái gọi là vận khí tốt, như vậy đi đến cuối cùng nhất định là một con đường chết.
“Sau khi các người đi rồi, thì hội nghị thân tình cũng sẽ bắt đầu, vậy thì cứ như vậy trước đi đã.”
Mộc Tử Hi nhìn qua Hạ Thiên Kỳ bọn họ dự định sẽ rời đi, lại đứng lên nói lời tạm biệt, Hạ Thiên Kỳ cũng không nói thêm điều gì khác, chẳng qua chỉ là cười cười.
Lúc này Từ Thiên Hoa và Phó Hải Nghĩa thì cũng từ phía mấy cái bàn trước mặt đi đến, Hạ Thiên Kỳ nhìn bọn họ liếc mắt một cái, phát hiện ra Từ Thiên Hoa cũng không phải đang nhìn mình, mà là ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt không nháy mắt, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít gì cũng có chứa vài phần kiêng dè.
Hạ Thiên Kỳ không biết Từ Thiên Hoa vì sao lại kiêng dè Lãnh Nguyệt, cẩn thận ngẫm lại thì giữa hai người này cũng không hề đồng thời xuất hiện, duy nhất có một chỗ cùng xuất hiện chính là trong nhiệm vụ tập thể lần trước còn có thể tính vào.
Nghĩ đến nhiệm vụ tập thể lần đó, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cũng không khỏi nhìn Lãnh Nguyệt liếc mắt một cái.
Bời vì hắn nhớ rất rõ lúc ấy chính là Lãnh Nguyệt và Từ Thiên Hoa ngất đi ở cùng một chỗ, hơn nửa nhiệm vụ lần kia còn có một nghi vấn vẫn không hề có đáp án, đó chính là vì sao lại xuất hiện đến hai con lệ quỷ, hơn nữa con kia sau khi xuất hiện với bọn họ cũng không có ác ý, vẫn khiến cho hắn mơ hồ có một cảm giác rất quen thuộc.
Hiện tại nhìn thấy Từ Thiên Hoa lộ ra cái vẻ mặt như thế này, cảm giác của hắn càng thêm mạnh mẽ rằng ngay giữa nơi diễn ra nhiệm vụ lần đó, nhất định là còn xảy ra cái chuyện gì đó mà hắn không biết.
Lãnh Nguyệt chỉ nhìn Từ Thiên Hoa một cái rồi lại trực tiếp xoay người rời đi, Hạ Thiên Kỳ vốn nhìn thấy Từ Thiên Hoa là muốn bật cười, dù sao đi nữa thì từ sau khi nhiệm vụ lần trước kết thúc, hắn thừa dịp trong khi Từ Thiên Hoa đang trong lúc bất tỉnh mà làm ra không ít mấy chuyện xấu, nhưng trước mắt thì trong lòng lại xuất hiện ra cái nghi vấn này, thì hắn không còn muốn cười như vậy nữa.
“Từ quản lý là có chuyện gì muốn nói cùng với chúng tôi hay sao?”
Hạ Thiên Kỳ lúc này giả vờ cảm thấy khó hiểu nhìn Từ Thiên Hoa hỏi.
Từ Thiên Hoa không để ý đến Hạ Thiên Kỳ, mà là quay lại nhìn Mộc Tử Hi đang đứng ở bên cạnh đùa giỡn mà nói:
“Đi thôi, hội nghị đã bắt đầu rồi.”
“Ai, không phải tôi đã nói với các người là những người này thật sự không có tinh thần gì, vừa mới đến thời khắc mấu chốt, lại làm rơi dây chuyền hay sao.”
Mộc Tử Hi một mặt đi theo Từ Thiên Hoa và Phó Hải Nghĩa tiến về phía trước, một bên khe khẽ than thở luôn miệng.
Sau khi Hạ Thiên Kỳ phản ứng quay lại đi tìm Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt đã sớm đi mất không còn thấy bóng dáng, chỉ còn có Triệu Tĩnh Thù đang đứng cạnh cửa chờ hắn, thấy thế, hắn cũng không tiếp tục ở lại lâu hơn nữa mà vội vàng bước đi như chạy qua.