Dịch: Hàn Phong Vũ
“Tới mấy người?” Vừa nghĩ tới bọn họ phải đối mặt 8 kẻ địch cấp ác quỷ, trong lòng Hạ Thiên Kỳ tức khắc có chút không có cơ sở.
Mặc dù sức mạnh bây giờ của hắn và Lãnh Nguyệt bỏ xa người cấp ác quỷ bình thường, nhưng tục ngữ nói song quyền nan địch tứ thủ, là hắn và Lãnh Nguyệt muốn thoáng cái đối phó 8 cấp ác quỷ, tuyệt đối không thực tế.
Cho nên trong lòng hắn đã làm xong dự tính xấu nhất, một hồi nữa tới giả vờ xin hàng, thừa cơ đánh lén, một đòn nếu không được, thì tức khắc tìm cơ hội chạy trốn.
“5 người.” Lãnh Nguyệt nhìn đúng số người, trả lời một câu.
“Chỉ có 5 người, Lãnh thần anh không nhìn lầm chứ?”
Tin tức đệ nhị Minh Phủ bên kia cho hắn là 8 người, thế nhưng Lãnh Nguyệt lại nói chỉ thấy 5 người, trên thông tin này ít nhiều có chút không quá đúng.
“Không nhìn nhầm, là 5 người, trong có chỉ có 1 không vào, chỉ có 4 người vào.”
“Thật là tin tức gì tới nữa cũng không khiến tôi cao hứng bằng tin này, trời cũng giúp tôi!”
Nhận được xác nhận của Lãnh Nguyệt bên kia, Hạ Thiên Kỳ tức khắc vứt bỏ ý nghĩ muốn chạy trốn trước đó, đối phương có 5 người tới đối với bọn họ mà nói, mặc dù cũng là áp lực không nhỏ, thế nhưng nếu thật sự liều mạng, thì cũng chưa chắc không đủ sức đánh một trận.
Huống chi dựa vào cách nói của Lãnh Nguyệt, còn có một người ở lại thủ bên ngoài không tiến vào, cho nên số người bọn họ cần đối mặt cũng chỉ là 4 người mà thôi.
- ---
“Xem ra Phương lão đại còn chưa phải so với lão Sẹo kia, Tất Thành Như chính là ngoài mặt không khó khăn, trong lòng hoàn toàn cũng không phục hắn, điểm này có thể nhìn ra ở mấy người Hứa Hướng Phong và Quý Vạn Đệ.”
4 người Phong Thần Vũ và Giang Chấn, cùng Trần Phi và Phùng Như Yến vừa đi tới chỗ biệt thự của Hạ Thiên Kỳ bọn họ, vừa tán gẫu chuyện trong Minh Phủ.
Cách đây không lâu, khi Phương Thủ Tín gửi tin cho Lữ Nhữ Nham, để cho gã thông báo đám người Giang Chấn đi bắt Hạ Thiên Kỳ, mấy người Quý Vạn Đệ lại biểu thị không có hứng thú tham gia.
Không muốn bị một quản lý nho nhỏ như Lữ Nhữ Nham sai khiến là một mặt, quan trọng hơn, là bọn họ cảm thấy chỉ là đối phó một Hạ Thiên Kỳ mà thôi, hoàn toàn không cần thiết điều động binh lực như vậy.
Trong quá trình, Lữ Nhữ Nham rõ ràng vẫn mong muốn tất cả mọi người cùng đi qua, thế nhưng trừ gã ra, phần lớn người đều cảm thấy điều này không cần thiết, vì nếu Hạ Thiên Kỳ đã có thể nói địa điểm chỗ ở của mình cho Phương Thủ Tín, vậy cũng đủ để chứng minh đệ tam Minh Phủ đã đầu hàng.
Đối phó một người đến xin hàng, còn phải dùng tới ra quân ồ ạt như vậy sao?
Cho nên mấy người đá Lữ Nhữ Nham qua một bên thương lượng một hồi, lập tức quyết định 5 người đi là đủ rồi.
Vì tính cả đệ tam Minh Phủ, người có cấp ác quỷ tính từ trên xuống dưới cũng không quá 5 người, dù sao cả thành phố Phước Bình này đã bị bọn họ phong tỏa, thật sự là nội bất xuất ngoại bất nhập, ngay cả bọn họ có muốn tiếp viện cũng không kịp.
Lữ Nhữ Nham nói không lại bọn họ, nên cũng chỉ có thể coi như không có gì, đi theo 4 người Giang Chấn cùng nhau tới.
Chỉ là gã chưa cùng đi vào trong, mà là chờ ở bên ngoài biệt thự, mặc dù biết Hạ Thiên Kỳ rất khó chống lại mấy người Giang Chấn này, nhưng trong lòng gã vẫn rất để ý, không liều lĩnh đi vào.
4 người vào trong, thực lực của Phong Thần Vũ là mạnh nhất, tiếp theo là Giang Chấn và Phùng Như Yến, còn Trần Phi vừa mới bước vào cấp ác quỷ không được mấy ngày, nhiều nhất chỉ là em út của 3 người này.
“Chúng ta vừa vặn hoàn thành xong chuyện của mình là được, còn như chuyện của Phương lão đại và Tất Thành Như, để cho hai người bọn họ tự tranh đi.”
Phùng Như Yến cũng không quan tâm tranh giành quyền lực trong Minh Phủ, so với những thứ này, kỳ thực trong lòng cô ta quan tâm tới lão đại của đệ tam Minh Phủ hơn, rốt cuộc là bộ dạng gì.
Nếu biến thành xác chết, có đẹp hơn hay không.
Trong mấy người, chỉ có Trần Phi và Phong Thần Vũ vẫn luôn bàn bạc loại chuyện này, đồng thời phần lớn là Phong Thần Vũ nói lại, Trần Phi chỉ gật đầu phụ họa.
Còn Giang Chấn, thì vẫn luôn trầm mặt không nói gì, trong lòng sắp xếp lại, chờ một hồi nữa thấy Hạ Thiên Kỳ phải giết người thế nào.
Đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ Hạ Thiên Kỳ đã mắng chửi mình thế nào trong hộp đêm lần đó.
Lúc này, rốt cuộc để cho hắn chờ tới cơ hội báo thù.
Mặc dù vẻ mặt mấy người Giang Chấn khác nhau, thế nhưng trong lòng lại không quá coi Hạ Thiên Kỳ ra gì, cứ như vậy đi vào cổng sân lớn biệt thự, tiếp theo băng qua sân trong đi thẳng vào biệt thự.
Trong biệt thự yên tĩnh, mặc dù mấy người Giang Chấn cảm thấy bọn họ có đi một vòng kiểm tra cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng sau khi đi vào, không cần biết là ai cũng không dám khinh thường, dù sao Hạ Thiên Kỳ dầu gì cũng là quản lý cấp cao, chớ nói cho là còn có thể có trợ thủ.
Vì trong mấy người chỉ có một mình Giang Chấn là quỷ vật thể chất, nên cũng chỉ có hắn có quỷ vực, có thể bao vây mấy người vào trong, tránh bị đánh lén.
Làm xong chuẩn bị đi vào biệt thự, Giang Chấn liếc mắt một cái đã thấy ngay Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đang ngồi trên ghế salon đối diện, sắc mặt âm trầm nhìn bọn họ.
“Đây không phải tương lai của đệ tam Minh Phủ, Hạ Thiên Kỳ Hạ lão đại sao? Thật là đã lâu không gặp.”
“Đây chính là ngưởi cầm quyền của đệ tam Minh Phủ sao?”
Phong Thần Vũ khinh miệt nhìn Hạ Thiên Kỳ, sau đó lắc đầu châm chọc nói.
“Vừa nhìn đã thấy là một tên oắt con vô dụng.”
“Tôi thích.” Đôi mắt không lớn của Phùng Như Yến nhìn Hạ Thiên Kỳ hưng phấn sáng lên, nhất là khi nhìn tới Lãnh Nguyệt bên cạnh hắn, càng không nhịn được liếm liếm đôi môi có hơi thâm tím của cô ta:
“Người này tôi cũng thích.”
“Phụ nữ chính là phụ nữ, trời sinh đã thích tiểu bạch kiểm*.”
*Tiểu bạch kiểm = trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc).
Trần Phi thấy bộ dạng Phùng Như Yến nhìn Hạ Thiên Kỳ như muốn hoa si, hắn bĩu môi một cái, có chút bất đắc dĩ nói.
“Hạ Thiên Kỳ này không thể giết đúng không, thế nhưng người này hẳn là có thể chứ?
Tôi nghĩ, nếu hắn biến thành xác chết, bị tôi đông đá trong tủ lạnh sẽ càng đẹp mắt hơn. Người này tôi muốn, các người không được cướp với tôi.”
Phùng Như Yến nhìn Lãnh Nguyệt mà hưng phấn tới toàn thân run rẩy, so với Lãnh Nguyệt, mấy thi thể đàn ông trong nhà cô ta kia cơ bản là một bầy ma lem, đặt chẳng khác nào lãng phí không gian tủ lạnh nhà cô ta.
“Tôi đã nói với Phương lão đại là đồng ý giao tài nguyên của đệ tam Minh Phủ cho các người, các người đừng khinh người quá đáng.”
Hạ Thiên Kỳ tính toán trong lòng, một hồi nữa phải làm thế nào giết chết 4 người này, thế nhưng ngoài miệng vẫn ngụy trang nói.
“Khinh người quá đáng thì sao, lúc đó thằng nhóc mày trốn sau lưng Ngô Địch không phải rất hăng sao? Ngô Địch đâu? Sao lần này hắn không bảo vệ mày, có phải đã sớm bị dọa sợ tới trốn đi?”
Giang Chấn dương dương đắc ý, trong ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ tràn đầy ưu việt và tàn nhẫn của người thắng.
“Nếu Ngô Địch ở đây, chỉ bằng ông đã sớm bị dọa sợ vỡ mật.”
Hạ Thiên Kỳ phản kích Giang Chấn một câu, Giang Chấn nghe xong cười to không ngừng, không cho là đúng nói:
“Mày cho tao sợ hắn thật? Vẫn là nên suy nghĩ thật kỹ kết cục của mày sau này đi.”
Nói tới đây, Giang Chấn nói với mấy người Phong Thần Vũ:
“Tôi muốn dạy dỗ lại thằng nhóc này một trận trước, không có vấn đề chứ?”
“Theo ông là được, có điều không nên đánh chết, bằng không không cách nào ăn nói với bên Phương lão đại.”
Phong Thần Vũ nhàn nhạt nói một câu, lại chỉ vào Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt quát lên:
“Hai người bọn mày đứng lên, lăn tới đây cho tao!”
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nghe xong vẫn không có phản ứng, lúc này Phùng Như Yến và Giang Chấn tiến lên từng bước, đều nhìn đúng mục tiêu của mình:
“Không cần phải gấp, rất nhanh tôi sẽ để bọn họ nhường lại vị trí cho anh.”
Phùng Như Yến xông về phía Lãnh Nguyệt trước hết, tiếng cười khanh khách vang lên không ngừng, Lãnh Nguyệt ngẩn đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, chờ Phùng Như Yến tới gần mình.
Phùng Như Yến cũng không mù quáng vọt tới, tiếng cười vừa dứt, trong miệng lại vang lên tiếng líu ríu lộn xộn, thủ quyết không ngừng thay đổi, móc chú phù trong túi ra, ném thẳng về phía Lãnh Nguyệt:
“Ở yên cho tôi đi!”
Chú phù dán thẳng lên trán Lãnh Nguyệt, thân thể Lãnh Nguyệt trong nháy mắt cứng đờ, ánh mắt cũng biến thành càng thêm vô thần.
Thấy vậy, Phùng Như Yến lần nữa bật cười khanh khách, phẩy tay lại ném ra mấy tấm chú phù về phía Lãnh Nguyệt, chú phù xoay tròn trước người Lãnh Nguyệt, sau đó dán trên ngực và lưng Lãnh Nguyệt.
“Tôi đã không kịp chờ đợi để giết chết anh rồi.”