Dịch: Hàn Phong Vũ
“Tôi không bằng anh.”
Lãnh Nguyệt nghe xong gật đầu một cái ra chút dáng vẻ, cũng không biết đang khen hắn hay đang chọc ngoáy hắn.
- ---
Sáu tù đầu đi ở phía trước, hơn hai mươi tên phạm nhân đàn em theo phía sau, hoạt động lâu ở nơi này tự nhiên luyện thành kỹ năng rành đường, các phạm nhân thấy bọn họ rời đi thật xa lập tức vội vàng tránh qua một bên.
“Thằng nhóc kia rốt cuộc là ai?” Đây là nghi ngờ chung trong lòng sáu tù đầu, bao gồm cả Trương đầu.
“Nếu hắn đã không sợ hãi chúng ta chút nào, thì nhất định là có chỗ dựa nên mới không sợ, nếu hắn cứng rắn giả vờ, vậy thì đợi tới ba ngày sau nếu hắn không cách nào thực hiện chuyện đã hứa hẹn với chúng ta, chúng ta vẫn có thời gian để xử đẹp hắn.
Nên trong ba ngày này chúng ta cứ phối hợp, xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.”
Đối mặt với cái nghi ngờ Hạ Thiên Kỳ của mấy người khác, Trương đầu lại cho ra đề nghị của chính ông ta.
Những người khác nghe xong cũng cảm thấy có lý, lại nhao nhao gật đầu biểu hiện đồng ý, sau đó mấy người lại tự mình giải tán.
Nhưng đang trong lúc Trương đầu định trở về, Sỏa Đại Bưu đột nhiên gọi ông ta lại.
“Lão Trương, ông đợi một chút.”
“Chuyện gì?”
Trương đầu dừng bước chân lại, nhìn Sỏa Đại Bưu có chút muốn nói lại thôi, ánh mắt nghi ngờ hỏi:
“Có lời gì thì nói thẳng, lề mà lề mề cũng không phải phong cách của anh.”
“Quên đi, vẫn là nói với ông đi, sáng sớm hôm nay lúc tôi ở vườn thuốc, đám em út đào được một thi thể vừa chết không lâu.”
“Đào ra người chết không phải rất bình thường sao, trong nhà ngục này hầu như mỗi ngày đều không có mắt, bị cảnh ngục đánh chết rồi tùy tiện tìm một chỗ chôn cũng rất bình thưởng.”
Chuyện có người chết trong nhà ngục, Trương đầu cũng không cảm thấy kỳ quái, vì mỗi ngày đều có xung đột giữa phạm nhân và phạm nhân, tình huống cảnh ngục đánh phạm nhân, nên có chết mấy người cũng bình thường không hơn.
“Quan trọng là, người chết không phải phạm nhân, không thì tôi cũng không nói với ông làm gì.”
“Không phải phạm nhân? Đó là người gì? Chẳng lẽ là cảnh ngục sao?”
Ít nhiều gì Trương đầu có chút khó có thể tin, vì trừ phi cảnh ngục tự mình xảy ra bất trắc, nếu không thì tuyệt sẽ không xảy ra chuyện trong nhà ngục.
Vì một khi phạm nhân ra tay với cảnh ngục, binh sĩ sẽ nổ súng không chút do dự, hơn nữa, gần đây ông ta cũng không nghe ai nói có phạm nhân tập kích cảnh ngục.
“Là trưởng ngục, thi thể mà người của tôi phát hiện là trưởng ngục.”
“Trưởng ngục? Anh đừng giỡn chơi, trưởng ngục sao có thể chết chứ, đồng thời còn bị chôn trong vườn thuốc.”
Trương đầu lắc đầu, biểu hiện hoàn toàn không tin.
“Tôi lừa ông làm gì, tuy tôi chỉ gặp qua trưởng ngục một lần, thế nhưng tôi dám xác định chắc chắn là ông ta, vì thi thể còn chưa thối rữa, giống như vừa chôn xuống không bao lâu.
Vì hôm qua người của tôi còn không phát hiện, tám chín phần mười là hôm qua sau khi chúng tôi quay về, đã bị người chôn trong vườn.
Tôi biết ông và trưởng ngục là thân thích, cho nên tôi cũng chỉ nói chuyện này cho ông. Cũng có chút không hiểu nổi, trưởng ngục có kẻ thù, hay có bệnh tật gì đó đột nhiên phát bệnh?”
Trương đầu vẫn bị vây trong khiếp sợ to lớn, trên thực tế sau khi ông ta nghe Sỏa Đại Bưu xác định rõ chết của trưởng ngục, trong lòng ông ta lại nảy lên một ý niệm khác - là cảnh ngục khác giết chết trưởng ngục.
Vì bình thường trưởng ngục đều xét từ sâu trong ngục xét ra ngoài, cho dù mấy tù đầu bọn họ này đều rất ít thấy, chớ nói chi là những phạm nhân bình thường kia, phần lớn đều không biết trưởng ngục là ai.
Binh sĩ phụ trách trong ngục chính là canh gác, bảo vệ an toàn của các cảnh ngục, bình thường sẽ không tiếp xúc gì với cảnh ngục, nên có thể làm được chuyện như giết cảnh ngục thế này, sợ là chỉ có những cảnh ngục kia.
“Bình thường chúng tôi cũng ít gặp nhau, lần gần nhất gặp mặt là nửa năm trước, nhưng mặc kệ thế nào, chuyện này anh tốt nhất không nên rêu rao ra. Dù sao cáo chết của trưởng ngục, nếu chuyện này lan truyền chắc chắn là tin tức lớn trong nhà ngục này.”
Trương đầu suy nghĩ một chút lại nhắc nhở Sỏa Đại Bưu một câu, Sỏa Đại Bưu nghe xong cũng gật đầu liên tục biểu hiện đã biết.
Nhìn đám người Sỏa Đại Bưu đi xa, không biết vì sao, Trương đầu lại đưa cái chết của trưởng ngục liên hệ với những gì Hạ Thiên Kỳ vừa nói với bọn họ cách đó không lâu.
Thậm chí ông ta có chút nghi ngờ, có phải Hạ Thiên Kỳ giết cảnh ngục hay không.
“Rốt cuộc người này có thân phận gì chứ?”
Trương đầu suy nghĩ hồi lâu cũng không ra nguyên nhân, nhưng trong lòng cũng càng thêm kiêng kỵ Hạ Thiên Kỳ.
Vào thời gian làm việc, phạm nhân phân công ở các khu vực lại bắt làm việc lu bù với máy móc.
Sau cái gật đầu của Trương đầu, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đã đi ra khỏi hàng ngũ làm việc ra ngoài, hai người tìm một góc ngồi xướng, hai bên trầm tư suy nghĩ không nói.
- ---
Trong vườn thuốc.
Sỏa Đại Bưu gõ cửa nhỏ của phòng trực ban một cái, có điều không nghe tiếng trả lời bên trong, gã do dự một chút, thử cầm cửa nhỏ kéo ra như thăm dò, tiếp theo thận trọng nhìn vào bên trong.
Trong gian phòng hơi hẹp không thấy bóng dáng cảnh ngục đâu, Sỏa Đại Bưu thầm nghĩ trong lòng kỳ quái, vì trước đó rõ ràng còn thấy hai cảnh ngục đi vào, sao không phát hiện bọn họ đi ra, người cũng không thấy đâu.
“Nhị Hầu Tử!”
Sỏa Đại Bưu xoay người lại, kêu một tên tâm phúc của hắn lại gần.
“Sao vậy lão đại?”
“Thấy cảnh ngục bên trong ra ngoài không?”
“Không có, sao vậy?” Nhị Hầu Tử lắc đầu, vừa rồi hắn vẫn luôn đi vòng quanh cổng vườn thước, cũng không thấy có cảnh ngục rời đi.
“Vậy thì thật là kỳ quái, trong phòng không có ai.”
Sỏa Đại Bưu gãi gãi đầu, sau đó đuổi Nhị Hầu Tử đi:
“Được rồi, ở đây không có chuyện của mày nữa.”
“Vậy lão đại, em đi trước.”
Nhị Hầu Tử nói xong cũng phải quay về làm việc, nhưng lại bị Sỏa Đại Bưu gọi lại:
“Mày chờ chút đã, tra lại một chút bên này chúng ta có bao nhiêu người, kiểm tra kỹ cho tao.”
“Kiểm tra người làm gì?”
“Nói mày kiểm tra thì mày cứ kiểm tra, mẹ mày bớt nói nhảm với tao đi!”
Sỏa Đại Bưu nói xong, hung hăng cho Nhị Hầu Tử một cước, Nhị Hầu Tử không dám lắm chuyện, vội vàng chạy đi kiểm tra.
Sau khi Nhị Hầu Tử rời đi, Sỏa Đại Bưu có chút rụt rụt rè rè đi vào trong phòng, định vào lấy một ly nước, trên thực tế trước đó sở dĩ gã gõ cửa, cũng là muốn vào xin một ly nước.
Tùy tiện cầm một cái ly cạnh máy nước uống lên, Sỏa Đại Bưu vừa mới đè công tắc lấy nước xuống, lại nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, gã theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại thấy dưới giường đơn kề sát vách tường, mơ hồ hình như có một đôi mắt.
“Tôi... Tôi thật sự vô cùng khát nước, vừa rồi tôi có gõ cửa, thế nhưng không nghe có người trả lời, cho nên mới đi thẳng vào trong.”
Sỏa Đại Bưu còn tưởng hai cảnh ngục trước đó ở trong phòng ẩn nấp dưới giường, vì vậy mới quay về phía giường đơn liên tục nhận lỗi.
Nhưng trong phòng trước sau không có tiếng động gì khác, cái này cũng khiến Sỏa Đại Bưu có chút nghi ngờ, do dự liên tục, gã lại xách theo lá gan đi tới trước cái giường đơn kia, sau đó xốc drap giường lên ngồi xổm cả người xuống.
Ngay sau đó, gã lại thấy một màn khiến gã vô cùng hoảng sợ, dưới sàn... Lại có hai đôi mắt chết trợn trừng đang nhìn gã.
Không, nói chính xác là hai bộ mặt người chết, là hai cảnh ngục trong phòng trước đó kia, thân thể bọn họ đã không thay đâu, chỉ còn lại hai cái đầu người chết, yên lặng bị đặt dưới gầm giường như hai chậu hoa.
Sỏa Đại Bưu sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau gã mới chợt phản ứng kịp, vội vàng buông drap giường bị gã xốc lên xuống, mặt đầy mồ hôi lạnh chạy ra ngoài.