Dịch: Hàn Phong Vũ
“Là một người đàn ông trên nửa khuôn mặt có một vết bớt rất lớn.”
Nghe câu trả lời của hai người phụ nữ, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nghĩ tới Lưu Ngôn Mẫn, vì theo miêu tả của Mộc Tử Hi, bây giờ Lưu Ngôn Mẫn có nửa khuôn mặt là mặt quỷ màu tím bầm.
“Chuyện từ khi nào?”
“Khoảng bốn năm tháng rồi.” Một người phụ nữ suy nghĩ một chút, lại không xác định nhìn đám người Hạ Thiên Kỳ lên tiếng hỏi lại:
“Lẽ nào biệt thự này không phải của hắn?”
“Hắn là bạn của tôi, có điều tôi cũng không biết chuyện hắn có ủy thác các người thường xuyên quét dọn nơi này.”
Hai người phụ nữ chính là dì vệ sinh, bọn họ thấy ba người Hạ Thiên Kỳ ăn mặc cũng không tệ, cũng không có kiếm chuyện đâu đâu chạy tới hỏi, dù sao bọn họ vẫn luôn quét dọn nơi này, còn như biệt thự này là của ai, thì không có quan hệ gì tới bọn họ.
Chờ hai dì vệ sinh dọn dẹp xong sàn nhà, Hạ Thiên Kỳ lại khách khí đưa bọn họ ra ngoài, sau khi quay lại mới nói với Lãnh Nguyệt:
“Chắc là Mẫn Mẫn nhờ bọn họ tới quét dọn định kỳ, xem ra hắn cũng chưa hoàn toàn quên mất nơi này.”
Lúc nói tới điều này, Hạ Thiên Kỳ rất vui vẻ. Vì cái này cũng đại biểu cho Lưu Ngôn Mẫn cũng không như những gì Mộc Tử Hi nói với hắn lúc đó, đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Hắn vẫn như mấy người này bọn họ, mặc dù hoàn cảnh vị trí bây giờ, thậm chí là vị trí lập trường khác nhau, nhưng vẫn không quên tất cả mọi thứ trong cuộc sống đã trải qua ở nơi này.
“Các người là đang nói, người đột nhiên mất tích sau này sao?”
Sở Mộng Kỳ tuy không quen biết Lưu Ngôn Mẫn, thế nhưng chút nhận thúc tối thiểu vẫn phải có, dù sao khi đó cũng từng cùng tham gia đại chiến với đám người Hầu Tử, đồng thời coi như đã cứu mạng của Lưu Ngôn Mẫn.
“Ừm, chính là hắn, nghe Mộc Tử Hi nói sau khi hắn rời khỏi chúng ta thì gia nhập tập thể của gã mặt nạ, không những thực lực tăng lên rất nhanh, ngay cả trong tính cách cũng có thay đổi rất lớn.
Có điều bây giờ xem ra, không cần biết tâm cảnh của hắn thay đổi thế nào, trong lòng hắn vẫn có nơi này, vẫn có chúng ta.”
Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn cảm thấy Lưu Ngôn Mẫn và hắn rất giống nhau, chỉ là trong tính cách thì Lưu Ngôn Mẫn càng cực đoan hơn so với hắn mà thôi.
Lúc đó sở dĩ Lưu Ngôn Mẫn rời đi không nói một tiếng, đơn giản chính là cảm thấy thực lực của mình quá yếu, tới đâu cũng bị bọn họ bảo vệ, điều này khiến lòng tự ái của hắn rất chịu không nổi.
Dù sao từ lúc mới bắt đầu, người cần người khác bảo vệ khắp chốn kia, được mọi người xem như đội trưởng hậu cần cũng không phải hắn, mà là Hạ Thiên Kỳ.
Mà hắn làm một người bạn, một khi mình dần dần bị bỏ qua trên khắp mọi mặt trong phạm vi vốn có, như vậy thì trong lòng sẽ xảy ra thay đổi/
Dù sao bạn bè là bình đẳng, cho dù Hạ Thiên Kỳ Lãnh Nguyệt bọn họ cũng không cảm giác chuyện mình giúp đỡ Lưu Ngôn Mẫn có cái gì, đều cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Nhưng trong đoạn thời gian đó, Lưu ngôn Mẫn vì các phương diện đều không giúp được gì, mà dần trở nên buồn bực không vui.
Ngược lại không phải nói Lưu Ngôn Mẫn lập dị, mà là lòng tự ái của hắn rất mạnh, cảm thấy dựa vào cái gì bọn họ cùng nhau bắt đầu, thậm chỉ xuất phát điểm của hắn còn có cao hơn một chút, thế nhưng dần dần lại bị những người khác bên cạnh vượt qua.
Hắn thừa nhận Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt là bạn tốt của hắn không giả, thế nhưng hắn mong muốn không phải một thân phận được người khác bảo vệ, cũng càng không phải thân phận một kẻ yếu.
Sở dĩ hắn kiên cường sống tiếp, chính là muốn có một ngày có thể đạt được thực lực mạnh mẽ, khiến cho đám quỷ vật tàn sát người nhà hắn, tàn sát bạn hắn, còn có cướp đoạt Nam cung Vân, nợ máu trả bằng máu!
Cho nên hắn mới không cần làm một người yếu từ đầu tới cuối được bạn bè bảo vệ sau lưng, hắn muốn làm một kẻ mạnh, một người thật sự có thể nắm giữ vận mệnh của mình. Chỉ có như vậy, mọi thứ hắn đạt được hiện tại, mới sẽ không lần nữa gặp phải vô tình cướp đoạt.
Nếu hắn không đủ sức bảo vệ tất cả mọi thứ mình có, như vậy chẳng bằng tháo dỡ tất cả mọi thứ, chỉ còn hai bàn tay trắng.
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ biết ngay từ đầu sau khi Lưu Ngôn Mẫn rời đi có chút không chịu nổi, thế nhưng rất nahnh hắn đã nghĩ thông suốt, bì hắn cũng từng trải qua loại cảm giác tâm tình thay đổi này của Lưu Ngôn Mẫn.
Chỉ nói riêng đứng dậy, lúc đó hắn cảm thấy khó chịu, muốn trở nên mạnh mẽ nhanh một chút, cũng chỉ đơn thuần đặt tâm tư lên chuyện phải trở nên thật mạnh mẽ. Dù sao thời điểm đó hắn còn không biết mình trong tương lai, sẽ bị lôi kéo vào một lại thêm một bí ẩn sâu tới mức không thể nhận ra.
Thậm chí cũng chưa từng nghĩ tối, phải kiên trì đi bảo vệ ai, trong lòng có thể nói cũng chỉ có chính hắn.
Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn không giống, hắn không những phải nghĩ cách giải quyết phiền phức của người hắc ám và quỷ anh, càng còn phải tìm được ông nội hắn, biết chân tướng của gia đình hắn, cùng với tháo gỡ phong ấn của mẹ hắn.
Không có gì ngoài những thứ này, như Triệu Tĩnh Thù, Sở Mộng Kỳ, Lãnh Nguyệt bọn họ, tất cả đều là đối tượng hắn mong muốn bảo vệ.
Cho nên hắn bây giờ, rất rõ ràng lựa chọn lúc đó của Lưu Ngôn Mẫn có bao nhiêu đau khổ, lại thông minh tới dường nào.
Đau khổ, là vì anh phải buông bỏ tất cả mọi thứ mình có hiện tại, buộc chính mình đi lên một con đường khác. Thế nhưng còn con đường kia tuy anh không thích, lại có thể không ngừng tiếp cần mục tiêu ban đầu của anh.
Đồng thời anh buông bỏ mọi thứ, về sau này anh cũng không còn là chính anh, cũng không có nhiều ràng buộc tình cảm như vậy.
Ràng buộc của tình cảm, là cội nguồn động lực, đồng thời cũng là nguồn gốc đau khổ.
Vì cái gọi là có càng nhiều, sẽ mất đi càng nhiều.
Trước đây Hạ Thiên Kỳ còn không có cảm giác gì quá lớn, lúc thực lực của hắn yếu ớt, thì có cảm giác mình phải thay đổi mạnh mẽ hơn, tự mình phải thay đổi trở nên trâu bò hơn, không nói muốn làm một người lợi hại nhất kia, ít nhất mạnh mẽ so với Lưu Ngôn Mẫn, Lãnh Nguyệt bọn họ, như vậy cũng sẽ không lại bị gọi là đội trưởng hậu cần.
Thế nhưng khi hắn thật sự vượt qua Lưu Ngôn Mẫn, vượt qua Lãnh Nguyệt, thậm chí là vượt qua toàn bộ hiện thực, trở thành người ở đỉnh cao kia, trong lòng hắn không những không có loại cảm giác tự hào, loại kích động mà hắn nghĩ lúc đó, ngược lại, trong lòng hắn tràn đầy nhiều nhất chính là sợ hải và bất an.
Vì trong hiện thực, hắn lấy tư cách đại nhân vật cấp giám đốc, có thể nói chính là tồn tại vô địch.
Nhưng đã tới đệ nhị vực, thì thân phận của hắn sẽ trở nên thế nào đây?
Trên giám đốc còn có giám đốc cấp cao, trên giám đốc cấp cao còn có tổng thanh tra, còn trên tổng thanh tra... Có thể còn có tồn tại không biết đáng sợ tới mức nào.
Hắn đã cố gắng như vậy, cũng đã may mắn như vậy, bây giờ cũng mới chỉ tới từng bước thế này mà thôi.
Nhưng lẽ nào những người khác cũng sẽ vẫn luôn bình yên vô sự thêm sao?
Nếu không còn người nào nữa, hắn sẽ làm sao?
Gần đây, ý niệm như vậy đã nảy ra trong đáy lòng của hắn không chỉ một lần.
Hắn ức chế không được suy nghĩ của mình, cho dù hắn không thèm nghĩ nữa, những suy nghĩ quỷ tha ma bắt này thỉnh thoảng cũng sẽ nhô ra.
Có lẽ là hắn chưa tới mức tự cho, coi mình là người lợi hại nhất trong cái vòng này, sẽ đi để ý những người khác. Nhưng phải biết, những người này ai không phải thiên sứ giúp đỡ hắn đi tới bước này, ai không phải thiên sứ giúp hắn trưởng thành, không cần biết hắn nằm trong tình cách gay go bao nhiêu, đều đối với hắn không rời không bỏ.
Bọn họ đối xử với hắn như vậy, vậy thì ngược lại, lẽ nào chính hắn cũng không cần nỗ lực sao?
Cho nên hắn cũng thật sự rất muốn tiến bước, như vậy hắn cũng không cần vì chút trói buộc này mà cảm thấy bất an, cảm thấy đau khổ, miễn là quản tốt chính hắn là được.
Thế nhưng hắn không đủ sức!
Vì hắn chưa bao giờ trốn tránh vấn đề, lại không biết vì sợ mà buông bỏ, trước sau hắn đều kiên định với biện pháp nhiều hơn khó khăn, có chuyện thì chỉ cần giải quyết hết là được.
Cho nên hắn mới có thể để cho Diêu Trí thu thập tài nguyên việc riêng trong hiện thực cho hắn, mới có thể không tiếc thúc đẩy Minh Phủ đại chiến, là muốn giành được lợi ích lớn hơn cho các bạn của hắn.