Người nào?
Phó Hải Nghĩa nghe xong cũng có vẻ ngoài ý muốn của hắn cùng Từ Thiên Hoa nhìn nhau.
Không biết trong công ty có người nào gọi là Hạ Thuần không?
Tôi chưa từng nghe qua người này. Phó Hải Nghĩa lắc đầu, sau đó nhìn về phía Từ Thiên Hoa đang suy nghĩ về cái gì đó:
Từ Chủ Quản biết người này sao?
Công ty này lớn như vậy, ngay cả nhân viên của mình tôi còn còn không nhớ tên huống chi là nhớ kỹ về một người khác chứ.
Từ Thiên Hoa vẫn cứ bày ra bộ mặt làm như mình đứng đắn và mẫu mực lắm vậy. Thật là khiến cho người ta bực mình mà.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ rất khó chịu nhưng nhiều lắm thì giọng nói cũng hơi khó ưa mà thôi. Từ Thiên Hoa có không tốt cỡ nào thì dù sao ông ta cũng là Chủ Quản, hơn nữa lại còn là chủ quản lãnh đạo hắn, cho nên cũng không dễ để vạch mặt thẳng ông ta.
Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ thu phục ông. Để xem ông còn làm phách được bao lâu!
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ đầy oán hận nói, sớm muộn gì cũng sẽ cho Từ Thiên Hoa biết mặt.
Phó Hải Nghĩa cũng biết Từ Thiên Hoa là người như thế nào, cho nên nghe hắn nói câu này cũng không hề cảm thấy chán nản mà lại chủ động đuổi Hạ Thiên Kỳ đi:
Cậu còn có chuyện khác nữa à, nếu không thì mau về trước đi.
Không có. Hạ Thiên Kỳ cứng lại và không còn cảm giác gì nữa, khẽ gật đầu, không nhìn thẳng Từ Thiên Hoa mà lập tức đi ra.
Tuy nhiên trước khi đi, hắn lại thấy môi của Từ Thiên Hoa bỗng nhúc nhích, hình như là muốn nói gì đó với hắn nhưng cuối cùng vẫn không hề nói gì.
Sau khi Hạ Thiên Kỳ rời khỏi, Từ Thiên Hoa nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc, lẩm bẩm:
Trên người của người này còn có những bí ẩn bên trong.
Bí ẩn bên trong? Phó Hải Nghĩa nghe xong, nhìn về phía Từ Thiên Hoa với vẻ mặt khó hiểu:
Có ý gì?
Không có gì, những chuyện này đều không có liên quan gì tới tôi. Từ Thiên Hoa cũng không giải thích cho Phó Hải Nghĩa mà đứng dậy xoay người đi đến bên cửa sổ.
Phó Hải Nghĩa cũng lập tức đi theo, truy hỏi:
Ông có thể đừng có nói một nửa rồi lại ngưng lại ở cổ họng, cuối cùng thì cái chuyện ông vừa mới nói là như thế nào?
Khi nào mà ông lại trở nên hiếu kỳ như vậy rồi?
Tốt nha, dù sao cũng không phải là người của tôi, ông thích nói thì cứ nói đi. Phó Hải Nghĩa lúc này cũng tới tính tình, mặt tối sầm lại. Móc một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra nhóm lửa một cái rồi bắt đầu hút.
Chỗ mà Từ Thiên Hoa giấu diếm chính là trong nhiệm vụ lần trước tại tiệm sách Hâm Hoa, bởi vì trên người Hạ Thiên Kỳ có Chú hộ thân nên mới không bị giết.
Lúc đó hắn lại không có cảm giác gì. Khi đó hắn vẫn chưa biết được con quỷ trong nhiệm vụ đã đạt được cấp Lệ Quỷ. Hắn chỉ cho đó là một ma quỷ lợi hại mà thôi cho nên mới nói Hạ Thiên Kỳ cũng may mắn mà nhờ vào chút Vật nhỏ mà sống sót.
Nhưng sau đó hắn mới phát hiện ra cái kia lại là một Lệ Quỷ vô cùng kinh khủng. Chẳng những hắn không thể giải quyết được không nói mà còn xém chút rơi vào cảnh chết thảm. Nếu không phải hắn còn có pháp thuật bảo vệ, thậm chí là còn phải đợi Lương Nhược Vân tới cứu.
Nghĩ lại thì ngay cả Chủ Quản là hắn mà còn suýt nữa là mất mạng vậy mà không hiểu sao một người mới như Hạ Thiên Kỳ lại có thể sống sót khỏi cái ngày đó?
Có thể thấy được trên người của Hạ Thiên Kỳ chắc chắc không có thứ gì tốt hơn ngoài Bùa chú.
Mặc dù vậy, hắn cũng không cảm thấy Hạ Thiên Kỳ có Chỗ dựa. Trong công ty này từ Chủ Quản xuống đến các viên chức bình thường tiếp thêm việc ngoài mà trừ quỷ, số lượng bán bùa chú cũng không ít, cho nên Hạ Thiên Kỳ sẽ có được những bùa chú có tác dụng cũng rất hợp tình hợp lý.
Hắn không muốn nói chuyện này với Phó Hải Nghĩa, không phải là cố tình giấu diếm cho Hạ Thiên Kỳ, mà là không muốn nhắc lại sự việc xém nữa mất mạng lúc trước.
Hôm nay tôi tới tìm ông là muốn nghe ngóng một chút về việc thăng chức Chủ Quản Cao Cấp.
Tôi có thể có ý kiến gì không. Phó Hải Nghĩa thật sự rất kiêng kị việc thăng chức Chủ Quản Cao Cấp này.
Chúng ta dù thế nào cũng sẽ đến bước này, nhất định phải có một lựa chọn.
Từ Thiên Hoa nói đến đây thì vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc,
Tôi còn không nóng nảy thì ông cũng đừng quá sốt ruột.
Vì cái gì mà chúng ta không nên nóng nảy? Tôi và ông đều biết, Chủ Quản chỉ tương đương với tầng lớp thấp nhất trong công ty, so với các viên chức bình thường cũng không khá hơn là bao nhiêu. Chỉ có thăng chức thành Chủ Quản Cao Cấp thì chúng ta mới xem như chân chính bước vào cửa lớn của công ty.
Nếu như cứ để mãi như vậy thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị kéo theo mà chết trong nhiệm vụ.
Nhiệm vụ thông thường, nhiệm vụ đoàn đội và nhiệm vụ cao cấp, trong các nhiệm vụ đó chắc chắn sẽ có một nhiệm vụ làm cho chúng ta chết không có chỗ chôn thân!
Những lời này chính là những gì mà Từ Thiên Hoa đã cất giấu trong lòng rất lâu. Còn về phần của Phó Hải Nghĩa thì hắn cuối cùng cũng bộc lộ ra hết bản chất của mình.
Vậy thì thế nào? Phó Hải Nghĩa cười khổ nhìn Từ Thiên Hoa:
Người nào mà chẳng biết thăng chức lên làm chủ quản cao cấp là tự thiêu sống mình đâu chứ. Từ lúc chúng ta lên được vị trí này tới nay, ông có nhìn thấy người nào được thăng chức lên chưa? Việc này chẳng khác nào là muốn chết không có chỗ chôn thân!
Chủ Quản Cao cấp đương nhiên là tốt, đãi ngộ cao. Nhưng tôi và ông lại hoàn toàn thuộc về một cái thế giới khác. Không phải chúng ta không thể thăng chức, chỉ cần muốn là sẽ được thăng ngay nhưng cũng sẽ hối hận vì việc thăng chức này.
Dù sao tôi cũng không muốn chết, tôi thà rằng bị nhiệm vụ hiện tại mài chết cũng sẽ không mạo hiểm thăng chức!
Phó Hải Nghĩa cho Từ Thiên Hoa thấy rõ quan điểm của hắn rồi cắm thẳng điếu thuốc xuống cái gạt tàn thuốc.
Từ Thiên Hoa còn định nói thêm gì nữa nhưng lại bị Phó Hải Nghĩa ngắt lời:
Sự việc lần trước chắc hẳn ông đã có được một bài học. Ngay cả Quỷ ở cấp Lệ Quỷ mà chúng ta còn không đánh lại. Tiếp tục thăng chức thì chẳng phải là muốn đi tìm cái chết sao?
Muốn chết sao? Ha ha! Từ Thiên Hoa đột nhiên phá lên cười, có chút dữ tợn nhìn Phó Hải Nghĩa:
Chuyện thăng chức không phải do chúng ta quyết định, mà còn phải chờ thông báo từ cấp trên nữa. Nửa năm, nửa năm sau tôi nhất định cũng sẽ được thăng chức lên làm Chủ quản cao cấp thôi.
Tôi nghĩ thông báo của cấp trên sẽ đến nhanh thôi. Tuy nhiên cũng đừng có ai hòng nghĩ rằng mình sẽ chạy thoát khỏi. . . Số mệnh.
Cái ông già Từ Thiên Hoa đáng chết kia, tôi nguyền rủa ông ăn cơm bị nghẹn chết, đi nhà xí thì bị lọt hố chết, đi thang máy thì ngã chết...
Hạ Thiên Kỳ vô cùng khó chịu mà đi ra khỏi văn phòng Hoàng Kim. Hắn vốn nghĩ rằng chuyến này mình sẽ được thăng chức làm chủ quản nhưng chưa từng nghĩ mình sẽ phải ăn một bụng tức như vậy.
Cũng may là Từ Thiên Hoa bình thường không có xen vào chuyện của mình, không thì thật sự hắn muốn sống ít đi mười năm mà.
Nghĩ đến bộ dạng đê tiện kia của Từ Thiên Hoa. Trong lòng Hạ Thiên Kỳ lập tức cảm thấy không thoải mái, muốn thăng chức, muốn ngẩng cao mặt. Càng suy nghĩ là lại cục tức càng lớn hơn.
Lại liên quan đến sự việc của ông nội hắn. Qua chuyện lúc nãy, hắn nghĩ Phó Hải Nghĩa vốn dĩ cũng không biết đến sự tồn tại của ông hắn. Đương nhiên Phó Hải Nghĩa và Từ Thiên Hoa đều không biết. Không thể nào ông nội của hắn lại không có trong công ty này được.
Dù sao trước mắt thì hắn vẫn chưa có thăm dò quy mô của công ty này cho nên công ty này lớn bao nhiêu, ruốt cuộc có bao nhiêu người, hắn đều không biết?
Lái xe đến siêu thị để mua một đống thuốc lá và đồ ăn vặt, tâm trạng của Hạ Thiên Kỳ lập tức tốt đẹp trở lại. Con người này của hắn chính là như vậy. Rất nhanh là có thể tìm được niềm vui và lý do để cho mình vui vẻ.
Quan điểm sống của hắn chính là - người lạc quan thì không bao giờ chết.
Mỗi lần hắn dùng những lời nói này để giáo dục Dương Thư Thành thì hẵm lập tức dùng câu người lạc quan thì sẽ không có được công việc tốt để phản bác lại hắn.
Nhưng hắn còn đang định đêm khuya gọi Lãnh Nguyệt ra uống một chút thì trong khoảng cách ngắn ngủi ấy, bảng vinh dự lại đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở rằng có nhiệm vụ.