Dịch: Hàn Phong Vũ
Cả hai lãnh đạo có thể trông chờ đều không thể liên lạc, Hạ Thiên Kỳ buộc lòng phải gọi cho Lãnh Nguyệt một được điện thoại, dù sao hiểu biết của Lãnh Nguyệt cũng rất sâu rộng, trước kia sư phụ của anh ta từng nắm giữ vị trí quản lý của Minh Phủ, nên có lẽ ít nhiều gì Lãnh Nguyệt cũng biết vài chuyện liên quan đến nhiệm vụ ngẫu nhiên.
Nhưng điều khiến hắn hụt hẫng là Lãnh Nguyệt cũng không biết gì về nhiệm vụ ngẫu nhiên này, cho nên về cái nghi ngờ lần này của Hạ Thiên Kỳ, anh ta có muốn giúp cũng không giúp được.
Nếu như đã không thể trông cậy vào ai nữa, Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể dựa vào mình đi tìm, đầu tiên hắn cần phải xác định lại, khu không người được nhắc đến trong thông tin ở nơi nào.
Hắn bắt đầu lên mạng lùng tìm khu không người, kết quả phát hiện ra số nơi được gọi là khu không người trên mạng có rất nhiều, lại có cả hoang mạc, sông băng với đủ các loại địa điểm các nhau, nói tóm lại, khu không người không có tuyệt đối.
Nhưng cũng không phải tuyệt đối như vậy, có thể ẩn chứa hàm ý rằng vốn dĩ hắn không cách nào xác định vùng đất phát sinh ra nhiệm vụ này rốt cuộc ở nơi nào.
Hơn nữa hắn quan sát một chút, cho dù là hắn đi đến nơi cách vị trí hiện tại của mình gần nhất được gọi là khu không người, nhanh nhất cũng mất thời gian hai ngày, cho dù hiện tại hắn liều mạng chạy như bay đến sân bay đi nữa, chắc chắn cũng không kịp lúc này.
“Chết tiệt, đây là muốn giết mình từ từ hay sao!”
Hạ Thiên Kỳ bị cấp bách đến mức vò đầu bứt tai, trong lòng thì lại càng buồn phiền đến mức muốn chết đi được, nhưng mà mãi cho đến khi trở nên bực bội cũng không thể nào giải quyết được bất cứ vấn đề gì, cho nên hắn liên tục châm hai điếu thuốc hút hết, nỗi lòng của hắn cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Bởi vì hắn cảm thấy rằng cái tình cảnh hắn đang rơi vào này tuyệt đối không chỉ có một mình hắn, khu không người chắc chắn là có thêm một ý nghĩa khác.
Hiện tại mặc dù hắn không nghĩ ra được ý nghĩa này là gì, chỉ có điều đã có thể bắt tay vào giải quyết vấn đề của mình.
Ví dụ như khi nói về hoán đổi, và việc tự mình lấy 10 điểm vinh dự nhận được trong nhiệm vụ bình thường lần trước dùng để cường hóa.
Lại một lần nữa tiến vào công hiệu hoán đổi, đẩy cánh cửa lớn của thanh chức năng ra, Hạ Thiên Kỳ lại xuất hiện trước ngăn “thể chất quỷ vật“.
Nhìn thấy ba loại hào quang bên trong ngăn ấy, Hạ Thiên Kỳ nghiến mạnh răng một cái, sau đó đưa tay ra chạm vào ánh sáng dung hợp, trong nháy mắt tiếp theo, hắn lại cảm giác được thân thể của mình như đang bị hòa tan hoàn toàn, một cơn đau nhức khắp thân thể tràn ra ngoài. Hơn nữa, hắn không cách nào tạo ra một chút tiếng động để giải tỏa, chỉ có thể chịu đựng đến cùng.
Cũng may mà cái cảm giác này đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong một chốc lát sau, hắn lại cảm giác được cơn đau nhức kia dần dần biến mất, hắn giật giật thân thể một chút theo bản năng thì phát hiện ra lúc này với bình thường cũng không khác nhau mấy.
Nếu nói đến điểm khác biệt duy nhất, vậy thì còn lại là cấp cho điểm của hắn ít đi rất nhiều so với trước kia, gần như là chỉ còn lại một mức cho điểm cấp bình thường.
Chỉ có điều chấm bao nhiêu điểm, đối với hắn lúc này mà nói thì cũng không có bao nhiêu quan trọng. Hắn ra khỏi thanh chức năng hoán đổi rồi thở hổn hển từng hơi dài, cũng vì vậy nên cảm giác áp bách trước đó cũng dần dần biến mất.
Sau khi hoàn thành hoán đổi, sau đó lại hắn tiến vào thanh cường hóa, dự định sẽ bắt đầu cường hóa.
Cường hóa cũng không có chỗ nào quá mức rối rắm, lúc này hắn cần phải bắt đầu cường hóa 【Áp chế ác linh】và 【Tăng cường khống chế thể chất】lúc trước chỉ có 2 cấp, còn như cái thứ hai thì đã lên đến tận 7 cấp.
10 phần điểm vinh dự, hắn dự định sẽ lấy ra 9 điểm vinh dự tiến hành【Cường hóa khống chế thể chất】, muốn phải quan sát xem nếu như đẩy【Cường hóa khống chế thể chất】đến 10 cấp thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Còn lại một điểm vinh dự, hắn lại phải dùng trên【Áp chế ác linh】. Theo như sự thông thạo của hắn về thao tác khống chế quỷ khí, dù chỉ mới qua vài lần quỷ hóa nhưng các trường hợp bản thân bị chi phối bởi chuyện giết chóc cũng không xảy ra.
Sau khi tăng【Cường hóa khống chế thể chất】một hơi lên đến 10 cấp, thì lại nhìn thấy nguyên là 【Cường hóa khống chế thể chất】dần dần biến mất đi, chiếm hết một phần còn lại chính là thanh chức năng chế tạo tên là 【Cường hóa lệ quỷ】.
Hạ Thiên Kỳ thử chạm chạm vài cái, kết quả phát hiện ra mỗi lần cường hóa thì một lần ước chừng cần phải có 5 điểm vinh dự. Cũng không thể biết được nếu như đẩy【Cường hóa Lệ quỷ】lên đến 10 cấp, thì thực lực của hắn có phải là đã đột phá đến cấp ác quỷ hay không.
Còn một điểm vinh dự cuối cùng dùng trên【Áp chế ác linh】, Hạ Thiên Kỳ đẩy 【Áp chế Ác linh】lên đến ba cấp.
Thật ra có liên quan đến 【Khả năng nhận biết/ Khả năng hồi phục sức khỏe】 hắn cũng muốn cường hóa, dù sao thì khả năng hồi phục thân thể cũng có rất có nhiều điểm hữu dụng, nhưng lúc này điểm vinh dự có hạn, nên hắn cũng chỉ có thể chờ đến hơn mấy ngày sau sẽ tính đến.
Sau khi cường hóa hoàn tất, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình như mạnh mẽ hơn được một phần, nhất là quỷ khí trong cơ thể, thế nhưng khi hắn đang trong trạng thái bình thường lại có chút cảm giác như dâng lên, có thể thấy số lượng quỷ khí dự trữ còn có dấu hiệu nâng cao hơn nhiều so với trước kia.
Hắn chưa từng thử quỷ hóa trong khách sạn, dù sao thì kẻ địch trước mắt hắn lúc này không chỉ có một mình quỷ vật, còn có người của đệ nhất Minh Phủ.
Lần trước hắn giết Lý Thu Bình, có thể xem như đã nảy sinh mối quan hệ không mấy tốt đẹp với lão Hầu Tử kia của đệ nhất Minh Phủ, hơn nữa, từ khi khi lão Hầu Tử sai mấy tên nhóc con kia tìm Lãnh Nguyệt làm phiền ở cuộc họp hằng năm cũng có thể nhận ra, sự nham hiểm của con người này nằm trên mức độ nào.
Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ thận trọng đến vậy, đó là vì hắn cảm thấy mình cũng có chút tính cách nham hiểm giống với loại người như Hầu Tử này, nhất là đối với kẻ địch.
Cường hóa hoàn tất, Hạ Thiên Kỳ lại tắm rửa một chút, đến khi hắn mặc lại quần áo rồi ngồi xuống, thời gian đã nhanh chóng trôi đến con số 12 giờ.
Vì sắp phải bắt đầu một nhiệm vụ ngẫu nhiên mà mình hoàn toàn không có bất cứ khái niệm nào, cho nên ít nhiều gì trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng lo lắng không yên, là cảm giác một mình khắp nơi thì không sao nhưng lần này lại sầu não lên mạng online tìm kiếm “khu không người“.
Mãi cho đến tận 2 giờ sáng, hắn mới hoàn toàn ném đi ý nghĩ tìm kiếm khu không người, ngồi tựa vào trên đầu giường nghỉ ngơi một chút.
Lần chợp mắt này hắn cũng không ngủ ngon lắm, tỉnh dậy rất nhiều lần trong đêm, đến hơn bảy giờ sáng hắn mới xuống khỏi giường, rửa mặt qua loa một lần sau đó rời khỏi phòng.
Đối diện khách sạn có một con phố ăn vặt nhỏ, Hạ Thiên Kỳ tìm một chỗ ngồi, gọi một ly sữa đậu nành với hai cái dầu cháo quẩy, suy nghĩ một lúc hắn lại mua thêm vài cái dầu cháo quẩy bỏ vào trong ba lô.
Sữa đậu nành ở đây cũng không được lọc kỹ, không bằng sữa mà Triệu Tĩnh Thù ép cho cả nhóm uống, Hạ Thiên Kỳ cố nén xuống để uống hết xuống bụng, vừa muốn gọi ông chủ đến để trả tiền, lại đột nhiên cảm thấy cảnh tượng bốn phía xoay tròn một hồi, đầu óc hắn cũng nhanh chóng bị cảm giác chóng mặt đánh úp.
Hạ Thiên Kỳ thử đứng lên, kết quả thành ra mới vừa đứng lên lại ngồi xuống trở lại, tiếp theo trong tầm mắt biến thành một mảnh tối đen như mực.
Mãi cho đến khi hắn lại một lần nữa khôi phục lại thị giác, con phố ăn vặt trước mắt đã không còn chút tung tích, mờ mịt quay đầu nhìn lại, phía sau lưng không có cái khách sạn nào.
Không, đến ngay cả con đường Đỗ Thành Trường Long cũng biến mất hoàn toàn, chỉ liếc mắt một cái đã thấy nhìn không đến điểm bắt đầu của nơi đồng không mông quạnh này.
Khắp nơi đều là cây cối héo rũ, đâu đâu cũng là tường đổ vách nát, trên trời treo một vầng mặt trời ảm đạm, nhuộm cả thế giới trong sự thê lương vô cùng tận.
“Đây là đâu?”
Hạ Thiên Kỳ mờ mịt nhìn xung quanh, một hồi lâu sau, hắn mới giật mình nhớ đến điều gì đó, vội vàng nhìn về phía mặt đồng hồ vinh dự, lập tức phát hiện ra trên đồng hồ vinh dự có một thông tin vẫn chưa đọc, sau khi hắn chạm vào để mở ra thì nhất thời há to miệng kinh ngạc:
“Bản đồ của khu không người? Chẳng lẽ đây là khu không người, mình đã đi vào trong nhiệm vụ!”
Nhìn thấy bản đồ trên đồng hồ vinh dự, Hạ Thiên Kỳ so sánh với cảnh vật bốn phía xung quanh mình thì cảm thấy hẳn không sai, đây là nơi phát sinh nhiệm vụ ngẫu nhiên - khu không người.
Hạ Thiên Kỳ nhìn qua, ở nơi này cũng thật sự không có vẻ gì giống đang có người, đương nhiên, ngoại trừ hắn ra.
Đang trong lúc Hạ Thiên Kỳ bắt đầu ổn định lại tâm tình trong lòng, đến khi dự định sẽ cẩn thận tìm tòi một chút bản đồ vừa mới nhận được, lại nghe thấy từ nơi đằng xa thấp thoáng truyền đến một chuỗi tiếng la hét như có như không.
“Có người sao...
Còn có người sống khác ở nơi này sao...”