Dịch: Hàn Phong Vũ
“Đây là... Xảy ra chuyện gì?”
Thường Thắng nghi ngờ mình đang nằm mơ, thế nhưng sau khi hung hăng tát mình vài cái, cảm nhận cơn đau rát trên hai gò má, hắn tin đó không phải trong mộng, mà là hiện thực sờ sờ.
Ngay khi hắn hoảng loạn không biết mình nên làm gì bây giờ, hắn đột nhiên cảm giác sau cổ mát lạnh, đang lúc hắn định giơ tay lên sờ thử, trong tầm mắt của hắn đột nhiên biến thành một mảnh đen như mực, tiếp theo, trong phòng giam yên tĩnh lại vọng ra một tiếng vang bịch của đồ vật rơi xuống đất.
- ---
Lãnh Nguyệt nằm trên giường, mắt mở to nhìn bóng tối phía trên, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài.
Mặc dù tiếng ngáy vẫn còn đó, thế nhưng anh ta lại nhạy cảm nhận ra, tiếng ngáy trong vài gian phòng giam đột nhiên biến mất, số lượng khoảng năm gian.
Mặc dù trong lòng rất xác định, tất cả mọi thứ ở đây tuyệt đối có liên quan tới con ác quỷ kia, thế nhưng anh ta không cách nào đưa ra bất kỳ phản ứng nào, vì cho dù anh ta có ra khỏi gian phòng giam này, nhưng vì liên quan tới kỳ đóng băng nên cũng không có khả năng sẽ có phần thắng.
Với những người vô tội bị hại trong những sự kiện trước kia, từ sâu trong nội tâm Lãnh Nguyệt không muốn bọn họ xảy ra chuyện, gấp gáp mau chóng giải quyết xong quỷ vật, trả lại cuộc sống yên tĩnh cho bọn họ.
Thế nhưng lần này, trong lòng anh ta lại không có quá nhiều cảm giác, dù sao với những người trong nhà ngục này mà nói cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất so với ở lại đây bị mấy người hành hạ sống dở chết dở còn tốt hơn nhiều.
Lúc làm việc vào ban ngày, anh ta nghe được mấy phạm nhân vào không bao lâu nói chuyện phiếm, hàn huyên tới cái đề tài số lượng tử vong này. Cái chết của phạm nhân thông thường có vài loại nguyên nhân thế này, ẩu đả giữa các phạm nhân, bị bệnh, cảnh ngục trừng phạt, và tự sát.
Trong đó số lượng phạm nhân tự sát chiếm hơn phân nửa, thứ hai chính là bị cảnh ngục đánh chết, thêm vào là ẩu đả giữa các phạm nhân, và phát bệnh.
Chia bình quân, mỗi một ngày trong nhà ngục sẽ có một người chết đi.
Đồng thời phần lớn đều là người mới vừa vào không bao lâu, phàm là ở lại nơi này hơn một năm, trừ phi mắc bệnh nặng, hoặc chọc giận cảnh ngục, nếu không thì có rất ít người tự sát.
Vì có thể kiên trì ở nơi này một năm, chắc chắn cũng có thể thích ứng với hoàn cảnh sinh tồn ở nơi này.
Lãnh Nguyệt rất không hiểu, các phạm nhân mất tự đi, mất phương hướng, thậm chí mất nguyên tắc này, vì sao còn khát vọng sống còn, anh ta nghĩ không ra đây là vì sao, có điều anh ta nghĩ tới, Hạ Thiên Kỳ chắc chắn biết nguyên nhân trong này.
- ---
So với Lãnh Nguyệt chưa chợp mắt, Hạ Thiên Kỳ lại ngủ rất say, chỉ là ngủ được cũng không có nghĩa ngủ ngon. Ròng rã một đêm, hắn đều mơ vài giấc mơ hỗn loạn.
Nếu không phải mơ thấy ông nội hắn ôm hắn khóc, thì chính là mơ thấy cha hắn đang ủ rũ cúi đầu hút thuốc, còn có rất nhiều cãi vả hiếm thấy kỳ quái trong gia đình hắn.
Mặc dù mộng cảnh rất loạn, nhưng trên cảm giác cũng rất chân thực, chỉ là chờ khi tỉnh mộng, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không nhớ nổi những người kia đã nói gì trong mơ.
Ngoài nhớ được ông nội hắn và cha mẹ hắn ra, ngay cả dáng vẻ những người khác trong mộng đều quên sạch sẽ.
Tiếng còi tập họp đánh thức người trong cả tòa nhà ngọc, Hạ Thiên Kỳ có hơi nhức đầu day day thái dương, tiếp theo mơ mơ màng màng xuống giường.
Vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới khôi phục chút tinh thần.
Thừa dịp khi cảnh ngục còn chưa tới mở cửa, Hạ Thiên Kỳ ngồi trên giường nhìn đồng hồ vinh dự, thời gian phía trên bị tiêu hao từng giây một. Có điều so với hôm qua, hôm nay trên đồng hồ lại có thê chút tin tức.
Phía trên xuất hiện vị trí phần thưởng, và số lượng phần thưởng lần này.
Không phải chấm điểm, mà là điểm vinh dự. Tổng cộng hơn 20 điểm vinh dự, nhìn vị trí đánh dấu phía trên, hẳn là khu vực cảnh ngục nghỉ ngơi.
Mặc dù phần thưởng đã xuất hiện, thế nhưng một chút hắn cũng không nóng này tới đi, dù sao phần thưởng nằm ở đó không chạy đi đâu được, đợi tới khi hắn có thể khôi phục năng lực, hoặc nhận được cơ hội mới đi tới thu hoạch cũng không muộn.
Nhưng đang lúc hắn dự định trong lòng như vậy, phía dưới phần thưởng lại cũng có chữ số đang nhảy nhót không ngừng, hiển nhiên tồn tại của phần thưởng này cũng là có thời gian.
Tổng cộng là 15 tiếng.
“Má, ngay cả phần thưởng cũng hạn chế thời gian!”
15 tiếng, mặc dù không tính là ngắn, thế nhưng cho dù có kéo dài tới hơn 20 tiếng, năng lực của hắn và Lãnh Nguyệt cũng không khôi phục được.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ tức khắc phiền não, lúc này, cảnh ngục cũng bắt đầu mở một cửa phòng giam ra, thả phạm nhân ra ngoài ăn bữa sáng, sau đó làm việc.
“Sao vậy lão đại, hôm qua ngủ không ngon sao? Nhìn sắc mặt anh rất kém.”
Thấy mặt Hạ Thiên Kỳ đen lại, một bộ dạng không quá thoải mái, Vương Xương ở bên cạnh không khỏi thận trọng hỏi một câu.
“Không có gì, hôm qua thấy hơi nhiều ác mộng. Đúng rồi, biết trong nhà ngục này có tổng cộng bao nhiêu cảnh ngục không?”
“Hơn 50, cũng có thể nhiều hơn, có điều cũng không tới 100, vì phần lớn cảnh ngục em đều gặp rồi.”
Vương Xương trả lời một câu như sự thật, vốn muốn hỏi vì sao Hạ Thiên Kỳ đột nhiên hỏi gã việc này, thế nhưng suy nghĩ một chút gã lại không dám hỏi, sợ bị Hạ Thiên Kỳ giáo huấn quá nhiều vấn đề.
Đang lúc bên này Hạ Thiên Kỳ đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nghe một cảnh ngục hét to một tiếng, sau đó những binh lính cầm vũ khí kia đột nhiên nhạy bén xông lên:
“Người đi ra ngoài lập tức quay lại phòng giam của mình!”
Hạ Thiên Kỳ biết chắc là đã xảy ra chuyện, bởi trước đó cảnh ngục đã mở cửa, nên Hạ Thiên Kỳ chỉ cần nhẹ nhàng đầy một cái, thò đầu qua một bên nhìn một chút, trong quá trình, hắn thấy Trương đầu cũng đang tìm hắn, thấy hắn nhìn qua, Trương đầu chậm rãi thay đổi khẩu hình miệng, như đang nói cho hắn biết:
“Xảy ra chuyện.”
Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ gật đầu, lại lần nữa rụt đầu lại, nói với một số phạm nhân trong phòng giam muốn xem náo nhiệt:
“Không có gì hay ho, đường hoàng quay lại ngồi yên, đừng có đợi tới khi cảnh ngục tới kiếm chuyện.”
Vốn tưởng rằng cảnh ngục có thể giải quyết chuyện rất nhanh, sau đó thả bọn họ ra ăn cơm làm việc, kết quả một lần đi này chính là đủ 2 tiếng. Mãi tới hơn 5 giờ sáng, cảnh ngục rời đi trước đó mới trở về, thả bọn họ ra ngoài với sắc mặt khó coi.
Lần này, cảnh ngục không còn là hai ba người, mà là ước chừng tám chín người, binh sĩ cũng không còn là hai người, mà tăng lên tới năm người.
Cái thế trận này, cho dù là mấy tù đầu đều là lần đầu tiên thấy, các phạm nhân cũng không ngốc, đều đoán được sợ là trong nhà ngục này xảy ra chuyện lớn gì, nên các cảnh ngục mới bắt đầu bày trận chờ địch.
Sau khi đi vào canteen, Trương đầu, Sỏa Đại Bưu và bốn tù đầu khác đồng loạt tới tìm Hạ Thiên Kỳ, hiển nhiên, về chuyện thuyết phục mấy tù đầu khác, hai người Trương đầu đều nhận được kết quả tốt.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nghe ngóng được không?”
Mấy người Trương đầu vừa ngồi xuống, Hạ Thiên Kỳ đã hỏi ngay.
“Tổng cộng sáu gian phòng giam, trong thời gian một đêm, chỉ còn lại có sáu phòng đầy đầu người.
Mỗi phòng giam có khoảng mười người, sáu phòng chính là sáu mươi người, một đêm biến mất sáu mươi người, những cảnh ngục kia có thể không phát điên sao.”
“Bên cảnh ngục có động tĩnh gì không?”
Hạ Thiên Kỳ vừa nghe một số lượng như vậy, trong lòng nhất thời nặng nề, một ngày một đêm mất tích hơn sáu mươi người, nếu đổi thành tối hôm này, chẳng phải là còn nhiều hơn, đó cũng không phải dấu hiệu tốt.
“Cảnh ngục còn đang điều tra chuyện này, mấy người ở trong gian phòng giam gần mấy gian phòng giam xảy ra chuyện kia đều bị giữ lại.”
“Những người kia chắc là mất tích từ 12 giờ đêm trở về sau, chỉ trong vài phút.”
Nghe Trương đầu sởn tóc gáy nói xong, bên này Lãnh Nguyệt lại bổ sung một câu:
“Tôi không nghe được bất kỳ âm thanh lạ gì, tiếng kêu thảm thiết gì gì kia cũng không có.”