Chương 11: Kỳ lạ
Vào lúc chạng vạng tối, thôn Hồ Lô lại bị bao phủ bởi một bầu không khí nặng nề, lo lắng.
Số hộ dân ở thôn cực kỳ ít, toàn thôn cộng lại ước chừng chỉ một trăm người, những người này đều sinh ra và lớn lên tại đây, không có ai là từ bên ngoài đến, cũng như không có ai rời đi khỏi thôn.
Bình thường, Trần Lão Đại là người rất ngang ngược, nhưng thôn Hồ Lô dưới sự quản lý của ông ta lại rất ổn định. Hơn nữa, xung quanh thôn lại có núi, có sông, có đồng ruộng, nên việc mọi người trong thôn có thể tự cung tự cấp cho cuộc sống của mình.
Mặc dù điều kiện sinh hoạt ở đây so với bên ngoài rất lạc hậu, nhưng lại không có trường hợp bị đói hay là không có nhà để về.
Tuy nhiên nghe nói, thôn này lúc đầu cũng không gọi là thôn Hồ Lô, mà bởi vì nơi này có đầu sông Hồ Lô chảy qua, thêm nữa, cái tên Hồ Lô được các nhà khoa học nhớ rõ, nên dần dần mới gọi là thôn Hồ Lô.
Đúng là nhiều lời, ông nói đến việc con dâu nhà Trần Lão Đại chết như thế nào một chút đi?
Phía trong thôn tây, ngay cạnh đồng ruộng, khoảng sáu bảy ông chú độ ngoài ba mươi đang ngồi vây quanh nói chuyện tào lao, thì Triệu Khoái Chủy nhắc đến chuyện liên quan đến Trần Lão Đại vào sáng nay:
Chết như thế nào?
Ngay sau đó, Triệu Khoái Chủy làm ra vẻ cực kỳ ghê gớm, đôi bày tay với những cái móng dắt nhiều bùn đất không ngừng đưa qua đưa lại trước mắt mấy người kia:
Nói ra thì có thể dọa chết các anh! Rất kinh khủng, cái xác đứng thẳng tắp tại bờ sông, cả khuôn mặt đều bị buốn dạng, biểu tình đó giống như là... Giống như là... là...
Giống như cái gì chứ, anh đừng thở gấp như vậy được hay không?
Giống như là quỷ!
Giọng của Triệu Khoái Chủy đột nhiên cao lên, mấy người kia cũng bị dọa cho giật mình, nhao nhao mắng:
Anh, mẹ nó, đừng có thất kinh như vậy được không, chúng tôi sẽ bị anh hù chết mất!
Ha ha, tôi mới nói những người kém cỏi như các anh nghe xong sẽ sợ, còn không tin, bắt ép tôi nói chứ!
Nói xong, Triệu Khoái Chủy thoải mái ngậm một điếu thuốc lá vào miệng, sau đó châm lửa hút.
Còn mấy ông chú kia, sau khi nghe chuyện kinh dị, lúc này cũng bắt đầu xôn xao bàn luận:
Các anh nói cô ta có phải là do Trần Lão Đại Giết hay không? Tôi thật không thể tin một người đẹp như vậy lại có thể tự tử đâu.
Anh thì biết cái gì, nghĩ là cô ta ở nhà Trần Lão Đại sẽ được vui vẻ sao? Bỏ tiền ra mua một đứa con dâu rồi ngày ngày nhìn cô ta mà chảy nước miếng mới vừa lòng?
Anh mau ngậm miệng, đừng có ví dụ trên người tôi, cứ xem như cô ta sống ở nhà Trần Lão Đại không được vui, cùng lắm thì không quan hệ với cha con ông ta, cần gì phải tự tử nhỉ?
Làm sao mà không có gì chứ? Nghe nói, Trần Lão Đại đã làm chuyện đó với cô ta nhiều lần, chắc phải hơn số này, nếu là anh thì anh có sao không?
Lúc này, người đàn ông đang nói chuyên vươn hai đầu ngón tay, sau đó nói tiếp:
Ngoài ra, thằng con ngốc của Trần Lão Đại, trong thôn này liệu ai có thể cưới hắn? Việc này tôi cảm thấy quả thật khó nói.
Tuy nhiên thật đáng tiếc cho cô gái kia, dáng người thật không tệ, ngực cũng lớn...
Triệu Khoái Chủy ở bên cạnh hút thuốc, tỏ ra vẻ mỉa mai nhìn mấy người này, lúc này mới cười khan một tiếng, ý xem thường:
Ha ha, tất cả không phải là đều do tôi nói với các anh sao?
Chúng tôi thì như thế nào?
Ra vẻ hiểu biết, lại ở đó mà nói hươu nói vượn.
Anh cái gì cũng biết, vậy anh nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Bị Triệu Khoái Chủy nói kiểu đó, mấy người trong thôn tức không chịu được, tuy nhiên, bọn họ cũng muốn nghe xem Triệu Khoái Chủy nói như thế nào. Dù sao ở trong thôn Hồ Lô, hắn ta cũng được xem như là thông tin nhanh, có nhiều chỗ tin tức ngầm nhất, đồng thời độ tin cậy cũng cao.
Triệu Khoái Chủy chậm rãi đứng dậy, vừa mệt mỏi chóng tay lên lưng, vừa nói:
Thằng con của Trần Lão Đại không những đầu óc có vấn đề, mà tính tình của hắn còn rất tàn bạ, trong nhà trừ Trần Lão Đại là hắn không dám đánh ra, còn lại, ngay cả mẹ hắn, muốn là hắn cũng đánh chứ nói gì đến vợ hắn.
Sau khi cô gái kia được gả vào, chẳng những phải hầu hạ thằng ngốc kia, mà suốt ngày còn bị đánh, cũng không chiếm được thiện cảm của mẹ chồng.
Cô ta ngốc à, chạy đi chứ, chuyện đó còn cho qua là thế quái nào?
Chạy? Chạy như thế nào? Trong thôn, khắp nơi đều là người của Trần Lão Đại, ông ta hét một tiếng, anh không đuổi theo chắc?
Không muốn trồng trọt hả? Không muốn có cá để đánh?
Triệu Khoái Chủy nói như đấm thẳng vào mặt người kia một cái, nhưng sự thật đúng là như vậy, ở cái thôn Hồ Lô này, tất cả mọi việc đều nằm trong tay Trần Lão Đại, tất cả thuyền đánh cá cũng là do ông ta cho thuê, vậy nên không có ai dám chọc đến lão.
Tuy nhiên, Trần Lão Đại cũng không phải là người không biết đến đạo lý làm người, nếu không cũng sẽ chẳng mua con dâu ở ngoài về, mà đã trực tiếp bắt ép một cô gái trong thôn nào đó.
Tôi nghĩ chúng ta cũng đừng nên bàn luận chuyện này nữa, nếu để Trần Lão Đại biết được, ông ta nổi giận truy cứu tới, chúng ta cũng không gặp được chuyện tốt gì.
Thôi, tôi làm xong việc về trước đây, lát nữa nói không chừng lại mưa.
Triệu Khoái Chủy nói xong rồi cầm dao bỏ đi, còn lại mấy người kia đứng nguyên tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Chuyện này hoàn toàn không giống với phong cách của Triệu Khoái Chủy nha, anh ta mà còn chủ động ngậm miêng, ngày xưa không phải anh ta hay ton hót nhất sao?
Đúng vậy, xem ra cái tên này còn biết cái gì là sợ...
Trên đường đi về nhà, nội tâm Triệu Khoái Chủy cảm thấy rất khó chịu, giống như là sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay. Trong lòng cực kỳ buồn bực không nói, mà trong đầu hắn ta bây giờ toàn là cảnh tượng thê thảm của cái xác nữ kia.
Oan có đầu, nợ có chủ, cô có biến thành quỷ thì tuyệt đối cũng đừng tìm đến tôi, đều là do gia đình Trần Lão Đại hại cô...
Triệu Khoái Chủy vừa nuốt nước miếng thì thầm nói, vừa tăng tốc bước vội về nhà, trên đường đi là vì sợ hãi nên đã ngã lăn lộn đến mấy lần.
Cùng lúc đó, trong nhà Trần Lão Đại.
Một lúc trước, Trần Lão Đại đã tìm người phụ trách việc tang lễ trong thôn là Hồ Đại Ngưu, mua bộ quan tài cho con dâu đã chết, đồng thời, treo lụa trắng trong nhà để tang.
Chuyện này ở thôn Hồ Lô vốn đã có quy củ, người chết là chuyện lớn, vậy nên người trong nhà phải túc trực bên linh cữu bảy ngày, mỗi ngày vào lúc nửa đêm đều phải đốt vàng mã.
Nhưng tại nhà Trần Lão Đại, mọi người trong nhà đều không làm như vậy/
Còn muốn có người túc trực bên linh cữu của con tiện nhân kia? Tôi cảm thấy rất không tiện.
Vợ của Trần Lão Đại không để ý đến sự phản đối của chồng, tháo bỏ luôn tấm lụa trắng trên cửa xuống.
Bất kể nói thế nào, Tiểu Lệ cũng là con dâu cả Trần gia, nếu chúng ta không làm theo quy củ thì người trong thôn nhìn chúng ta như thế nào? Đây chẳng phải là căn cứ để cho những lời đồn bên ngoài kia trở thành sự thật sao?
Tôi mặc kệ! Đó đều là tin đồn nhảm, ông để ý làm gì, có phải ông cũng có liên quan hay không? Bình thường không phải cũng nói ngắn nói dài sao?
Ông kéo tôi vào làm gì?
Trần Lão Đại bị lửa giận của vợ làm cho mệt mỏi, tuy nhiên sự tức giận đó của vợ lão cũng là lẽ bình thường, dù sao Tiểu Lệ cũng đúng là không phải đèn đã cạn dầu, nhưng tình huống quỷ dị phát sinh ngày hôm nay lại làm cho lòng lão cảm thấy bất an.
Được rồi, đều cho qua hết, chết cũng hết mọi chuyện. Coi như không cho người túc trực bên linh cữu nó, chúng ta cũng phải theo quy cũ, giữ quan tài của nó lại bảy ngày...