Dịch: Thụy Vi + Green (etruyen.net)
Biên: Hàn Phong Vũ
Tùy Kim Hỉ không rõ dụi dụi khóe mắt, nhìn lại về phía nghĩa trang, lần này ông ta thấy rất rõ, ở phía trước mồ con trai của ông ta, đúng là có một người đang đốt tiền giấy.
“Ai đó?”
Lần này là ngoài dự tính với Tùy Kim Hỉ, vì hôm nay vợ của ông ta đã trở về từ bệnh viện của thị trấn, nhưng bản thân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nói khó nghe đó là ngay cả giường cũng không xuống được, không có khả năng vợ ông ta một mình tới đây.
Loại bỏ là vợ ông ta, cũng chỉ còn lại là con dâu, nhưng bọn họ trước đã từng thông qua điện thoại, con dâu ông ta không có hứng thú trong việc đi đốt giấy, thậm chí những đứa bạn xấu của con trai ông ta càng không thể.
Đứng một chỗ suy nghĩ một chút, Tùy Kim Hỉ vừa do dự vừa lảo đảo hướng về phía nghĩa trang, định tới gần một chút nữa để xem rốt cuộc ngừoi kia là ai.
Chân nhẹ nhàng bước, không bao lâu, Tùy Kim Hỉ dừng bên cạnh cây hòe, tại vị trí này mơ hồ có thể nhìn được nghĩa trang một cách trọn vẹn.
Bởi vì bây giờ không phải là ngày lễ, ở gần đây trừ nhà ông ta thì người trong thôn không ai mai táng ở đây, cho nên chỉ có mộ con trai ông ta hiện lên ánh lửa nhàn nhạt lơ lửng.
Chỉ thấy phía trước mộ của con trai, hình dáng một ông lão hơn năm mươi tuổi tuổi đang che mặt, toàn thân run rẩy thút thít.
Người kia không phải là ai khác, chính là ông ta.
Sau khi Tùy Kim Hỉ nhìn thấy không khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt, bởi vì người kia không thể nào là ông ta, bởi vì ông ta đang đứng ở nơi này, hơn nữa cũng vừa mới đốt giấy xong.
“Gặp quỷ, gặp quỷ rồi.”
Tùy Kim Hỉ sợ hết hồn hết vía, lúc này này cũng không dám đứng lại, vội vàng quay người rời nhanh khỏi nghĩa trang.
Ngày đã dần chuyển sang tối, từng nhà trong thôn cũng đã sáng đèn, những đứa trẻ trong thôn đang chơi đùa trên đường đã bị cha mẹ kêu về, trên đường mòn hẹp dài hoàn toàn không nhìn thấy nửa bóng người.
Dọc đường đi đều dừng lại một chút, đầu không ngừng ngoảnh về phía sau, không biết vì sao, ông ta lại luôn có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, cảm thấy nếu như cứ dừng lại như thế, không bao lâu từ trong bóng tối ấy sẽ xuất hiện một người.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, ông ta cũng không có lựa chọn dừng lại mà là đi thẳng về tới nhà.
Cổng viện đang đóng, vẫn như lúc ông ta đi, nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong nhà vọng ra một chuỗi than thở của một người đàn ông.
Thanh âm nghe rất quen thuộc, Tùy Kim Hỉ không khỏi nhíu mày, không biết sau này, ai còn dám đến nhà ông ta mà không cất tiếng chào hỏi.
Từng bước hướng tới phòng, tiếng thở dài dần biến thành một chuỗi oán trách, thì thầm, đợi nghe được chuỗi thì thầm này, Tùy Kim Hỉ nhất thời như gặp quỷ, sững sờ tại chỗ, đến khi ông ta hất tay tát một phát vào bản thân, vẻ mặt ông ta mới thanh tỉnh lại.
Âm thanh thì thầm mà ông ta nghe được truyền từ trong nhà kia, nghe rất giống như âm thanh của ông ta.
Tùy Kim Hỉ không dám tin tưởng đây là thật, vì bây giờ ông ta đang đứng ở đây, sao có thể ở trong phòng mà thì thầm chứ?
Như vậy... Người trong nhà ông ta lúc này là ai?
Nghĩ tới đây, Tùy Kim Hỉ cầm một cái xẻng sắt từ tường rào bên cạnh, sau đó bước nhanh vào phòng.
Song khi ông ta tiến vào phòng, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, những tiếng thì thầm mà ông ta nghe trước đó như ảo giác vậy, không còn nghe thấy nữa.
Vòng quanh nhà một vòng một cách tỉ mỉ, Tùy Kim Hỉ cuối cùng cũng chắc chắn trong phòng trừ vợ ông ta đang ngủ ra, thì không có bất kì người nào.
“Mình bị làm sao thế này? Sao lại nghe thấy ảo giác chứ.”
Tùy Kim Hỉ bỏ xẻng qua một bên, dùng sức nện một cái vào đầu mình, cảm thấy dù là nhìn thấy hình bóng của mình ở nghĩa trang hay là ở trong sân nghe được âm thanh của mình, cũng đều là do ông ta tự mình sinh ra ảo giác.
Nếu không sẽ không thể nào giải thích hết những điều này, trừ phi để ông ta thừa nhận, trên đời này vẫn tồn tại một người giống mình.
Ngồi trên giường nhìn vợ đang ngủ say một hồi, Tùy Kim Hỉ đắp chăn cho vợ, lại cầm ấm trà ngon ông ta châm trước khi đi, đi một mình trong sân.
Tối nay rất tình, trên bầu trời là những ngôi sao sáng chói, Tùy Kim Hỉ hớp một ngụm trà, lại không nhịn được đứng lên ho kịch liệt.
Sau khi trải qua chuyện đả kích con trai ông ta lần này, bây giờ ông ta cũng có chút nghi ngờ bộ xương già này còn có thể bị dày vò đến khi nào, trong hai năm qua, do phát triển của ngành du lịch nên thôn Tường Phượng đã thực sự có chút cải thiện, nhưng cải thiện cũng có giới hạn, tháng mười hằng năm sẽ có một chút phong cảnh, nhưng lại tương đối cô đơn. Về dự án phát triển du lịch đã được ông và thôn trưởng thảo luận rất nhiều lần nhưng cuối cùng cũng không bàn được tiếp theo sẽ làm gì.
Thị trấn trên thì thấy nơi này phát triển bằng du lịch, ngay lập tức từ thờ ơ chuyển thành thúc giục, buộc những người trong làng phải đưa ra một đề nghị khả thi.
Uống hết một nửa ấm trà rất nhanh, Tùy Kim Hỉ vẻ mặt buồn rầu tay cầm ấm trà định đem về phòng rồi lại loạng choạng bước ra sân.
Nhà của trưởng thôn Lý Vưu cách nhà bọn họ không tới 30 mét, có thể nói đi ra khỏi cửa thoáng chút đã tới.
Lý Vưu nhỏ hơn ông ta khoảng bảy tám tuổi, năm nay chỉ mới năm mươi tuổi, không giống ông đã sắp sáu mươi, nhưng mặc dù ông ta trẻ hơn, cũng vì trên tính tình ngoài nịnh nọt ra, thì không còn thứ gì khác.
“Thôn trưởng Lý, thôn trưởng Lý.”
Tùy Kim Hỉ không gõ cửa mà đứng ở trước cửa chính nhà Lý Vưu nhìn vào trong sân khàn giọng gọi.
“Ai đó?”
Không lâu sau, từ trong sân nghe thấy một giọng nói chất phác vang lên.
“Là tôi, lão Tùy.”
Tùy Kim Hỉ trả lời, tưởng rằng người trong nhà sẽ nhanh chóng ra mở cửa, nhưng ngược lại ông ta đợi bên ngoài một lúc lâu cũng không thấy có người ra.
Trong khi ông ta định gọi lại lần hai thì sau lưng đã có giọng nói đột ngột vang lên:
“Lão Tùy, đứng trước nhà tôi làm gì vậy? Không kêu cũng không gõ cửa, nếu như trời tối tắt lửa không khéo lại dọa người.”
Nghe giọng của Lý Vưu vang lên phía sau, Tùy Kim Hỉ đột nhiên bị dọa đến giật mình, cơ thể như bị điện giật quay lại phía sau đã thấy khuôn mặt đỏ hồng kia của Lý Vưu dần trở nên rõ ràng.
“Tại sao ông lại ở đây?”
Tùy Kim Hỉ thấy Lý Vưu không ở trong nhà, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
“Tôi đến nhà Vương lão tam chơi một chút, cùng bà ta bàn chuyện mở quán trọ nhỏ.”
Tùy Kim Hỉ không nghe Lý Vưu nói gì mà lại không hiểu hỏi:
“Trong nhà ông còn có ai khác không?
“Có, em dâu ông ở nhà, có chuyện gì à?”
“Không có gì, vừa rồi tôi đứng ngoài cửa kêu mấy tiếng, hình như nghe giọng của ông làm tôi tưởng ông đang ở nhà.”
“Không thể nào, tôi đi từ buổi chiều tới tận bây giờ mới trở về, chắc chắn là ông nghe lầm.”