Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team
Biên: Hàn Phong Vũ
Đại đa số người tham gia trò chơi giết người, đều mong muốn đóng vai nhân vật sát thủ, bởi vì sát thủ chẳng những có thể giết người còn có thể khiêu chiến chỉ số IQ của người khác, là nhân vật thú vị nhất trong trò chơi.
Trương Xuân Tuyết sau khi rút thăm là dân thường, cô không khỏi liếc mắt nhìn Lưu Xương Mỹ đang ngồi bên cạnh, liền thấy được trên gương mặt của Lưu Xương Mỹ hiện lên một tia thất vọng, có thể thấy được Lưu Xương Mỹ rút được thăm tám chín phần mười cũng là dân thường.
Sau đó cô lại nhìn biểu tình của những người khác, so với sự biểu lộ cảm xúc của Lưu Xương Mỹ, những người khác có vẻ chuyên nghiệp hơn nhiều, căn bản là cô không thấy được bọn họ rốt cuộc rút được nhân vật gì.
“Vòng thứ nhất bắt đầu, trời tối, xin mời mọi người nhắm mắt lại, sát thủ bắt đầu giết người.”
Sau khi Tiết Cường nói xong, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, Trương Xuân Tuyết lắng nghe động tĩnh bốn phía, cho dù bất kỳ tiếng vang nào cũng không bỏ qua.
Vì lúc sát thủ đang xác định giết người, thân thể khó tránh theo động tác tay phát ra âm thanh, nên đây cũng là một cách xác nhận vị trí sát thủ.
“Ngươi xác định giết chết hắn sao?”
Giọng của Tiết Cường vang lên lần thứ hai, vọng vào trong tai Trương Xuân Tuyết, không khỏi lạnh thấu thân thể cô.
Ngoài giọng của Tiết Cương, Trương Xuân Tuyết không nghe được bất cứ âm thanh gì, càng không biết người bị giết trong vòng chơi đầu tiên này là ai. Hoặc là người khác, hoặc cũng có thể là chính bản thân cô.
Đang khẩn trương chờ đợi, cuối cùng Tiết Cường cũng nói ra câu trời đã sáng, xin mở mắt.
Tất cả mọi người mở mắt ra, sau đó bắt đầu quan sat xung quanh, thấp thỏm chờ đợi thẩm phán Tiết Cường tuyên án:
“Trình Hân bị giết, không có di ngôn.”
“Tôi đi, có được hay không vậy, vòng thứ nhất đã giết tôi.” Trình Hân nghe nói mình bị giết nhất thời hơi khó chịu, bởi vì điều này nói lên cô đã bị loại khỏi cuộc chơi.
Trương Xuân Tuyết trong lòng âm thầm vui vẻ vì người bị giết không phải là cô, ánh mắt cô quét một vòng qua gương mặt của những người khác, không hề có đầu mối nào về sát thủ giấu trong đám người kia.
Có đều riêng cảm giác cá nhân của cô mà nói, cô tương đối nghiêng về Lữ Dương, bởi vì từ lần đàu tiên nhìn thấy Lữ Dương, Lữ Dương đã cho cô một loại cảm giác rất bất an.
Dựa theo quy tắc trò chơi giết người của bọn họ, người thứ nhất bị giết không để lại di ngôn, cảnh sát sẽ không tiến hành nghiệm chứng trong vòng này, mọi người chỉ có thể thảo luận một chút về sát thủ có thể là ai, mà không tiến hành bỏ phiếu.
“Tôi cảm thấy sát thủ chính là giám đốc Vương đang ngồi đối diện Trình Hân, vì vị trí đó giết người tương đối thuận tiện.” Lưu Xương Mỹ là người đầu tiên phát biểu ý kiến của mình.
Vương Tân nghe Lưu Xương Mỹ hoài nghi mình, hắn cũng chỉ cười cười, cũng không giải thích câu nào.
“Tôi cảm thấy sát thủ hẳn là Lý Tuấn Phong ngồi bên cạnh Trình Hân. Đương nhiên đây cũng là cảm giác của cá nhân tôi.” Triệu Hiểu Sảng nói tiếp theo đó.
Ngoại trừ Lưu Xương Mỹ và Triệu Hiểu Sảng phát biểu cái nhìn của mình, những người khác chỉ lắc lắc đầu, hiển nhiên không có chút manh mối nào, vì vậy vòng thứ hai lại bắt đầu.
“Trời tối, xin mời nhắm mắt. Cảnh sát căn cứ vào kết quả thảo luận ở vòng một, tiến hành nghiệm chứng.”
So về số lượng thì hai cảnh sát tất nhiên là có lợi hơn một sát thủ, Trương Xuân Tuyết cầu khẩn trong lòng rằng hai cảnh sát có thể nhìn thấu được bộ mặt thật của sát thủ. Nhưng sau đó lại nghe Tiết Cường nói:
“Nghiệm chứng sai lầm, cảnh sát nhắm mắt. Sát thủ xin mời mở mắt, lựa chọn đối tượng mình muốn giết.”
Nghe được cảnh sát nghiệm chứng thất bại, Trương Xuân Tuyết trong lòng thầm mắng câu ngu ngốc, ngay sau đó lại lo lắng tình cảnh của mình ở vòng này.
“Trời đã sáng.”
Nghe Tiết Cường nói trời đã sáng, Trương Xuân Tuyết vội vàng mở mắt ra, vẫn theo như quy định của trò chơi này, thông qua biểu lộ trên mặt của những người khác mà phán đoán thân phận của họ.
Nhưng khi cô vừa nhìn một cái, trái tim cô bỗng chốc co giật một cái, bởi vì cô hoảng sợ phát hiện, vốn là vị trí Trình Hân đang ngồi, vậy mà xuất hiện một người phụ nữ tóc tai rối bù, mà Trình Hân vốn dĩ ngồi ở đằng kia lại đột nhiên không có tung tích.
Người phụ nữ kia xuất hiện khi nào? Ngồi ở kia từ lúc nào? Sao cô hoàn toàn không có đến một chút ấn tượng.
“Cái kia...”
Đang lúc Trương Xuân Tuyết muốn mở miệng hỏi người phụ nữ xa lạ kia là ai, Tiết Cường lại tuyên bố người bị giết vòng này.
“Triệu Hiểu Sảng bị giết, nói ra di ngôn của cô.”
Triệu Hiểu Sảng mờ mịt nhìn Tiết Cường, sau đó rất không muốn chấp nhận kết quả này nói:
“Tại sao tôi lại bị giết, thật là, tôi còn muốn chơi thêm một lúc đây.”
“Cô nói di ngôn đi.”
Nghe Triệu Hiểu Sảng oán giận, Tiết Cường lạnh giọng ngắt lời cô.
“Rồi, nói thì nói.”
Triệu Hiểu Sảng liếc Tiết Cường một cái trắng mắt, tiện thể nhìn qua một vòng trên mặt mọi người, cuối cùng ngừng trên người Lý Tuấn Phong, nâng tay chỉ Lý Tuấn Phong nói:
“Tôi cảm thấy sát thủ chính là anh ta, vì lúc nãy tôi đã nghi ngờ anh ta là sát thủ, kết quả vòng này tôi liền bị giết, chắc chắn anh ta có tật giật mình, lo sợ đến lúc bỏ phiếu tôi sẽ chỉ anh ta.”
“Cô đây gọi là cái loại suy luận gì, cô cảm thấy trong những người ở đây tôi là sát thủ, nhưng nếu như tôi giết cô ở vòng này thì đó mới gọi là có tật giật mình.” Lý Tuấn Phong cảm thấy lý do của Triệu Hiểu Sảng thật buồn cười.
“Những người khác lần lượt nói ra đối tượng mình nghi ngờ.”
Tiết Cường không cho Lý Tuấn Phong và Triệu Hiểu Sảng tiếp tục tranh luận thêm, ra hiệu cho những người khác nói.
Lữ Dương, Lưu Xương Mỹ, Tần Khải đều cảm thấy Lý Tuấn Phong có hiềm nghi lớn nhất, lúc này quyền quyết định rơi xuống Trương Xuân Tuyết.
Nhưng tâm tư Trương Xuân Tuyết đã không còn đặt trong trò chơi này nữa, tâm tư cô bây giờ chỉ dặt trên người phụ nữ xa lạ mặt không cảm xúc đang thay thế Trình Hân ngồi ở đằng kia.
“Cô ta là ai? Trình Hân đi đâu rồi?”
Trương Xuân Tuyết đột nhiên chỉ vào người phụ nữ xa lạ kia hỏi mọi người.
“Cô ấy là Từ Hiểu Nhiễm, sao cô lại đột nhiên hỏi cái này?”
Lưu Xương Mỹ thấy Trương Xuân Tuyết lại tái phát tâm bệnh trước đó, không khỏi nghẹn lời nhìn cô một cái.
“Từ Hiểu Nhiễm? Tôi vốn không quen biết cô ta, Trình Hân đâu rồi?”
Ánh mắt của Trương xuân Tuyết nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tên Từ Hiểu Nhiễm kia, còn những người còn lại thì hoàn toàn mờ mịt không hiểu gì.
“Cô không sao chứ, cô nói Trình Hân là ai?”
“Là người vừa chơi trò chơi cùng chúng ta mà bị giết.”
Trương Xuân Tuyết nói xong, cũng không biết nghĩ đến điều đáng sợ gì, đôi mắt bỗng nhiên mở to vài phần:
“Đừng nói cho tôi biết là các người vốn không quen biết Trình Hân, cũng hoàn toàn không nhớ vừa rồi chuyện gì xảy ra!”
“Không đúng, sao tôi có cảm giác có chút không hiểu cô ấy đang nói gì.”
Mọi người không hiểu đầu đuôi ra sao nhìn nhau, giống như Trương Xuân Tuyết đang nói cái gì khó hiểu vậy.
“Tiểu Tuyết, hôm nay rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì, mới lúc nãy cùng chúng ta chơi trò chơi chính là Từ Hiểu Nhiễm, cũng chính cô ấy là người bị giết ở vòng một, chúng ta vốn không quen biết Trình Hân mà cô nói.”
“Không phải vậy, mọi người đều đang gạt tôi, tuyệt đối không phải như vậy!”
Trương Xuân Tuyết lớn tiếng đứng dậy khỏi ghế, liều mạng chạy lên lầu, mặc cho mấy người Lưu Xương Mỹ gọi cô thế nào.
Nếu như nói sự xuất hiện của ba người Hồ Hiểu Quang, Trịnh Cửu Long, Đồng Khánh Địch là ảo giác của cô, như vậy cô còn có thể tin tưởng, thế nhưng Trình Hân là người vừa mới chơi trò chơi cùng bọn họ, làm sao có khả năng nói quên liền quên, chuyện này căn bản là không thể nào.