Dịch: Hàn Phong Vũ
“Ngoài để bắt tôi, còn có chuyện gì? Vậy là nguyên nhân gì, mà khiến bọn họ đột nhiên rời đi chứ?”
Bây giờ Hạ Thiên Kỳ nói chuyện với Thẩm Hoành Viêm đã không còn như trước kia nữa, đi hạ mình hay gì gì kia, lại càng không cần tốn tâm tư đi ước đoán tâm tư của đối phương.
Hắn tin lấy trí thông minh của Thẩm Hoành Viêm, khi biết hắn và LÃnh Nguyệt giết chết hai giám đốc Vương Vân Bằng Trần Minh, ngay cả có lá gan lớn như trời cũng không thể nào còn dám đối đầu với hắn.
Dù sao thực lực tuyệt đối phô bày rõ ràng như vậy, Thẩm Hoành Viêm tuy vẫn là Thẩm Hoành Viêm kia, thế nhưng hắn đã không còn là Hạ Thiên Kỳ vừa mới tiếp nhận đệ tam Minh Phủ kia nữa.
“Anh cũng biết là vì bắt anh đấy, có điều kết quả là lại để anh trốn thoát. Có khi tôi thật sự rất khó tưởng tượng, rốt cuộc anh ẩn giấu bao nhiêu thực lực, thật sự mỗi lần anh làm một chuyện gì, cũng khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn.
Có lẽ cả đời này, chuyện chính xác nhất tôi từng làm chính là quyết định bắt tay với anh, mà không lật mặt làm kẻ địch với anh.”
Thẩm Hoành Viêm không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, ngược lại là cảm khái.
“Có thể nhận được đánh giá này từ quản lý Thẩm, tôi thật sự rất vinh hạnh. Vậy bây giờ anh không thể giải đáp vấn đề của tôi?”
Hạ Thiên Kỳ không có tâm tư nói chuyện tào lao với Thẩm Hoành Viêm, lại lần nữa hỏi tới chuyện chính.
“Minh Phủ đệ nhị vực cử xuống tổng cộng năm giám đốc, mục đích xuống có ba cái.
Mục đích thứ nhất chính là điều tra cái chết của Vương Vân Bằng và Trần Minh, bắt hung thủ.
Thứ hai chính là hoàn thành trách nhiệm trước đó của Vương Vân Bằng và Trần Minh, đưa toàn bộ người chủ quỷ vật thể chất trong hiện thực về đệ nhị vuc754.
Còn thứ ba, chính là mang theo một tin tức xấu liên quan tới thế giới hiện thực.”
Thẩm Hoành Viêm nói tới đây, do dự một chút lại đề nghị nói:
chúng ta vẫn là hẹn một nơi nào đó tâm sự cho thật tốt đi, mặc dù lần này anh không chủ động tìm tôi, thì sau khi anh quay về tôi cũng chủ động liên lạc với anh.”
“A? Vậy thì tôi thật có chút ngoài ý muốn rồi.” Hạ Thiên Kỳ nhìn ra Thẩm Hoành Viêm có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, hắn cũng vui vẻ hẹn gặp mặt nói chuyện riêng hai người, vì vậy cũng không chồ nói ra địa điểm bọn họ gặp mặt, một cái chớp mắt tiếp theo, cả người hắn đã rơi từ trần nhà xuống, ngồi thẳng người trên ghế salon đối diện Thẩm Hoành Viêm, không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hoành Viêm, hai chân bắt chéo thật cao nói:
“Ông có thể nói tiếp.”
“Làm sao anh biết nơi ở của tôi?”
Với quản lý của Minh Phủ, và quản lý cấp cao mà nói, nơi ở sinh hoạt bình thường của bọn họ là rất bí mật, không tùy tiện tiết lộ ra ngoài, cũng không dễ dàng bị người tìm được.
“Nói thế này với ông đi, bây giờ tôi hầu như có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào, trong từng xó xỉnh nào của hiện thực bất cứ lúc nào.
Giống như đám người Trần Minh và Vương Vân Bằng lúc đó.”
“Anh đạt tới cấp giám đốc?” Nghe Hạ Thiên Kỳ trực tiếp so sánh với đám người Vương Vân Bằng, Thẩm Hoành Viêm càng kinh ngạc. Phải biết Hạ Thiên Kỳ chỉ vừa mới tấn chức quản lý cấp cao tới bây giờ, có vẻ như nhiều nhất cũng chỉ có nửa năm đi.
Đây là cái loại tốc độ tấn thăng gì? Quả thực chính là quái vật!
“Không sai, có điều tôi còn chưa tham dự sát hạch giám đốc, cho nên cấp bậc vẫn là quản lý cấp cao.” Hạ Thiên Kỳ nói đúng sự thật.
“Xem ra tôi nghĩ nên tìm anh là không sai, có lẽ anh còn thích hợp hơn so với tôi hay Thạch Quỳnh.”
Thẩm Hoành Viêm rất rõ ràng lấy tiềm lực của mình, giám đốc đã là cực hạn của gã, tương lai gã rất khó đứng vững chân ở đệ nhị vực, cho nne6 nếu gã muốn sinh tồn được trên mức độ lớn nhất, thì nhất định phải đạt được che chở của kẻ mạnh.
Trước kia gã trước sua nhận thức được người này là Thạch Quỳnh, vì thế gã cam tâm tình nguyện lao lực cho Thạch Quỳnh.
Thế nhưng từ khi Hạ Thiên Kỳ xuất hiện, gã lại cảm giác có lẽ có thể cùng Hạ Thiên Kỳ kéo gần quan hệ, cũng là một lựa chọn tốt. Với gã mà nói ít nhất cũng coi như hai vòng bảo hiểm.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không nói gì, hắn và Thẩm Hoành Viêm hoàn toàn không có thù sâu oán nặng gì, lại nói tiếp thì Thẩm Hoành Viêm đối với hắn cũng là không nhắc chuyện cũ, dù sao lúc đó hắn và Lãnh Nguyệt tiêu diệt một con cương thi mẹ phân thân của Thạch Quỳnh, sau đó Thẩm Hoành Viêm cũng không tìm hắn tính sổ.
Thêm vào chính là trên chuyện của đệ nhất Minh Phủ, cũng là vì có Thẩm Hoành Viêm kìm chân, mới có thắng lợi sau cùng.
Cho nên hắn vẫn luốn rất thuận mắt Thẩm Hoành Viêm, nếu Thẩm Hoành Viêm có giá trị hợp tác, hắn cũng không ngại hợp tác.
“Thẩm lão ca có chuyện có thể nói thắng, chúng ta không phải kẻ thù, cũng không có tranh chấp quyền lợi, cho nên không cần thiết che che giấu giấu.”
Hạ Thiên Kỳ biểu lộ thái độ của mình.
Nghe vậy, Thẩm Hoành Viêm cũng gật đầu tượng trưng, không nói nhảm nữa:
“Không biết anh có rõ ràng hay không, các hiện thực lớn nhỏ rải rác bên dưới đệ nhị vực kỳ thực đều phụ thuộc vào tam đại Minh Phủ của đệ nhị vực.
Mà hiện thực chỗ chúng ta, là thuộc về phạm vi thế lực của đệ nhất Minh Phủ đệ nhị vực, thuộc về khu vực quản hạt của bọn họ.
Đoạn thời gian trước bọn họ cử người xuống, điều tra chuyện Trần Minh và Vương Vân Bằng bị giết, và tiếp tục triển khai mục đích truy bắt người chủ quỷ vật thể chất chưa hoàn thành kia.
Thế nhưng ngày thứ hai bọn họ tới nơi này, lại nhận được chỉ thị phía trên, kết quả bọn họ lại vội vội vàng vàng chạy trở về.
Trong số giám đốc tới lần này, có một người từng là quản lý cũ trước kia của tôi, lúc đó đối xử với tôi cũng không tệ lắm.
Vì vậy mới nhân cơ hội hỏi thăm một chút.
Hắn nói cho tôi biết, đoạn thời gian trước đệ nhị vực đã rối loạn, người làm phản thành lập liên minh quân phản loạn, trắng trợn phá hoạt địa giới quản sát của tam đại Minh Phủ, không những giết chết rất nhiều người bình thường, mà ngay cả người cấp bậc giám đốc cũng chết không ít.
Chớ nói chi là mỗi giám đốc đều có thế lực của riêng mình, loại cấp bậc quản lý cấp cao này càng là chết không biết bao nhiêu người.
Minh Phủ đệ nhị vực cũng bì bị người làm phản đánh cho sứt đầu mẻ trán, đầu não của tam đại Minh Phủ mới có thể quyết định, phải một lưới tóm gọn toàn bộ người chủ quỷ vật thể chất, không chỉ trong hiện thực, mà còn trong cả đệ nhị vực.
Vì toàn bộ người làm phàn đều là dị biến sinh ra từ người chủ quỷ vật thể chất.
Mặc dù chỉ là một phần trong số đó, thế nhưng anh cũng rõ ràng, người chủ quỷ vật thể chất chỉ cần chịu đựng qua giai đoạn trước, càng về sau thực lực sẽ càng mạnh, càng khó đối phó.
Cho nên mặc dù trên số lượng ít hơn so với người chủ thuật pháp, thế nhưng sức phá hoại vẫn kinh người.”
Hạ Thiên Kỳ biết chuyện người làm phản này chính là lần trước Mộc Tử Hi nói với hắn, chỉ là không nghĩ tới, số lượng người làm phản rốt cuộc lại càng ngày càng nhiều, cuối cũng còn thành lập một liên minh, đặc biệt đối đầu với tam đại Minh Phủ.
“Chuyện người làm phản này tôi có nghe qua, thế nhưng rốt cuộc người làm phản là cái gì?”
“Người làm phản nói trắng ra, chính là người chủ quỷ vật thể chất bị quỷ vật thao túng ý thức.”
“Nếu bọn họ bị quỷ vật khống chế ý thức, vậy thì lẽ ra phải trở nên như quỷ vật, nhưng vì sao lại phải thành lập cái liên minh gì, còn chỉa mũi nhọn vào tam đại Minh Phủ chứ?
Lẽ nào quỷ vật cũng có ý thức tác chiến tập thể sao? Cái này khó tránh có chút nói không thông đi.”
Hạ Thiên Kỳ rất rõ ràng, trên thực lực thì quỷ vật còn mạnh hơn so với con người, trên số lượng cũng gần như áp đảo, mặc dù có thể đủ bọ Minh Phủ cân bằng, nhưng cũng là vì nhân loại là động vật quần thể, chứ không phải đơn độc chiến đấu như quỷ vật, không có ý thức tập thể.
Nếu không quỷ vật thật sự có ý thức tập thể, vậy thì nhân loại càng chắc chắn sẽ không có phần thắng gì.
“Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng Minh Phủ đệ nhị vực vẫn luôn điều tra nguyên nhân, dù sao bây giờ bọn họ trải qua rất khó chịu, vừa có quỷ vật phải đối phó, còn phải đề phòng đánh lén của người làm phản.
Thêm vào, trừ đi phạm vi của đệ nhị vực, gần đây hiện thực phía dưới cũng xuất hiện tình huống bị tấn công quy mô lớn, hoàn toàn bị hủy diệt.
Nghe nói là người làm phản chiếm đoạt thông đạo không gian, mới xâm nhập vào các hiện thực phía dưới.”