Ác Linh Quốc Gia

Chương 405: Chương 405: Liên quan




Dịch: Hàn Phong Vũ

Lãnh Nguyệt nghe xong cũng không nói gì, ngược lại ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, dường như đã phát hiện ra chuyện gì.

Nhìn thấy Lãnh Nguyệt ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, Hạ Thiên Kỳ vươn tay huơ huơ trước mắt Lãnh Nguyệt:

“Này? Đó không phải miếng bọt biển bảo bối của anh, sao anh tập trung tinh thần nhìn ghê vậy?”

“Đi điều tra khởi điểm của vụ nhảy lầu này.”

Lãnh Nguyệt cầm bàn tay của Hạ Thiên Kỳ đang lắc lư trước mắt bản thân mình kéo ra, lên tiếng nói có chút đột ngột.

“Làm sao lại, anh nghi ngờ khởi đầu vụ này là khởi đầu của nhiệm vụ linh dị khác?”

“Tôi có quen vườn trưởng của vườn trẻ Khai Tâm kia.”

Sau khi im lặng một lúc, Lãnh Nguyệt nói ra lý do muốn Hạ Thiên Kỳ đi điều tra việc này.

“Anh nói anh có quen người đã nhảy lầu kia? Trước đó anh đã từng đến Bắc An rồi?”

“Chưa từng đến, có điều bà ấy với sự phụ tôi có quen nhau, trong ấn tượng, tôi đã từng gặp qua bà ấy một lần.”

“Được rồi, có điều anh và sư phụ của anh không phải luôn luôn ở nơi rừng sâu núi thẳm sao, làm sao có thể có bạn bè?”

“Những ngày bình thường, sư phụ luôn ra ngoài, chỉ có tôi quanh năm ở lại trong đạo quan.”

Lãnh Nguyệt có chút cụt hứng nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, Hạ Thiên Kỳ vội vàng lảng sang chuyện khác nói:

“Vậy thì được chứ, đêm nay sẽ để cho cảnh sát điều tra lấy bằng chứng, ngày mai chúng ta đến đồn cảnh sát hỏi rõ kết quả sự việc.”

Lãnh Nguyệt cảm thấy có hứng thú đối với khởi điểm của sự việc này, Hạ Thiên Kỳ cũng không cảm thấy đi điều tra là phiền phức, lại nói tiếp thì cái vườn trẻ Khai Tâm này, có vẻ như hắn đã từng nghe ai đó nói qua rồi, có điều ấn tượng không mạnh lắm, hắn suy nghĩ cả hơn nửa ngày cũng không nhớ ra.

***

T r u y e n c u a t o I. c o m

D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hạ Thiên Kỳ còn đang buồn ngủ, lại nghe điện thoại di động của mình vang lên.

Hắn hơi khó chịu cầm lấy điện thoại di động cạnh gối, nhưng sau khi nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình, hắn lại trở nên có tinh thần hơn:

“Này, cha, sao lại gọi cho con sớm như vậy, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Bình thường cha của Hạ Thiên Kỳ lúc rất ít khi gọi điện thoại cho hắn, trừ phi hắn không liên lạc với gia đình một thời gian dài, cha hắn mới cố ý gọi điện thoại, hỏi hắn gần đây bận bịu chuyện gì, còn nói chuyện thường xuyên thì tuyệt đối không quá 5 phút.

Mà giống như bây giờ.

Mới sáng sớm đã gọi điện cho hắn, là chuyện từ nhỏ đến lớn chưa từng cảy ra, cho nên Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện.

“Trong nhà không xảy ra chuyện gì, có điều một người thân thích của chúng ta đã xảy ra chuyện, là một người em gái của ông nội con, bây giờ ông ấy không có ở nhà, nếu công ty của con gần đây không qua bận rộn, thì hãy quay lại theo cha dự tang lễ của bà ấy.”

“Em gái của ông nội? Bà dì? Sao con không biết còn có một người như thế này?”

“Bà dì này của con bình thường ít khi qua lại với chúng ta, thời gian khi còn sống đã có sự hiểu lầm ông nội của con. Bà ấy có mở một vườn trẻ, lúc còn nhỏ con từng được đi học ở nơi ấy, con hẳn là phải có ấn tượng mới đúng chứ.”

“Vườn trẻ Khai Tâm?”

“Ừ, chính là cái tên ấy, chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua rồi.”

Nghe cha hắn nói đến chuyện này, Hạ Thiên Kỳ mới giật mình suy nghĩ lại, trách không được hắn cảm thấy cái tên vườn trẻ Khai Tâm này rất quen thuộc, vì khi hắn còn nhỏ đã đi học ở nơi ấy, chỉ bất quá khi đó vườn trẻ Khai Tâm vẫn chưa nằm trên tầng của văn phòng Kiến Thụ, mà là ở phố Học Phủ gần đây.

Còn như vườn trưởng kia, vì thật sự là quá khứ lâu lắm rồi, nên trong đầu hắn không có nhiều ấn tượng lắm, chẳng qua chỉ còn nhớ được mơ hồ rằng bà ấy một người phụ nữ rất hòa nhã.

“Được, gần đây con gần đây cũng vừa gặp lúc không bận rộn gì, bây giờ đang định quay về.”

Hạ Thiên Kỳ không đề cập chuyện mình vẫn còn ở Bắc An cho cha hắn biết, cha hắn cũng không hỏi quá nhiều, đang sau khi xác định được hắn sẽ quay về thì tắt điện thoại.

Thuận tay đặt điện thoại di động xuống giường, Hạ Thiên Kỳ dụi đôi mắt đã tỉnh hẳn, không thể không nói chuyện này xảy ra rất khéo, tối hôm qua hắn và Lãnh Nguyệt vừa xác định sẽ ở lại để điều tra khởi điểm của vụ nhảy lầu này, sáng sớm hôm nay lại nhận được điện thoại của cha hắn, nói là cái vị vườn trưởng đã qua đời kia là bà dì của hắn.

Có điều nói trở về, mặc dù người đã chết đi kia là bà dì của hắn, nhưng trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu cảm giác, dù sao thì trước kia bọn họ đã như người xa lạ, rất hiếm khi xuất hiện cùng nhau.

Nhưng từ chuyện cha hắn đặc biệt gọi cho hắn một cuộc điện thoại, chỉ trên một điểm nói muốn hắn quay trở lại, có thể thấy bà dì đã qua đời này cũng không quá mức khó coi, vì vị trí của cha trong lòng hắn vẫn rất nặng.

“Thật đúng là khéo léo.”

Hạ Thiên Kỳ tự nói một câu ngoài miệng, lại nhìn thấy Lãnh Nguyệt ngủ trên giường đối diện hắn đã ngồi dậy, hỏi hắn một câu nghi ngờ:

“Cái gì khéo léo?”

“Cái sự việc nhảy lầu tối hôm qua anh nói muốn điều tra, vườn trưởng đã chết kia là thân thích trong nhà tôi, lúc nói chuyện nếu phải gọi thì tôi gọi bà ấy là bà dì, cha tôi vừa mới gọi điện thoại cho tôi nói, nếu tôi không có việc gì nữa thì muốn tôi quay trở về tham sự lễ tang của người kia.”

Hạ Thiên Kỳ nói xong không nhịn được mà cười cười, dễ nhận thấy là đang cảm thấy lúc này nghiễm nhiên từ chỗ giúp Lãnh Nguyệt, lại thành ra chuyện nhà hắn.

T r u y e n c u a t o I. c o m

D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c

Lãnh Nguyệt nghe xong cũng không nói thêm gì, lại xuống khỏi giường, xem chừng không có ý định ngủ thêm nữa.

Cả hai người rửa mặt xong rồi ra khỏi khách sạn, Hạ Thiên Kỳ lại lái xe đưa Lãnh Nguyệt đến chợ sáng ở khu vực Bắc Cương.

Bởi vì Bắc An chỉ là một thành phố nhỏ, nên cũng không có danh lam thắng cảnh gì gì đó của địa phương, chỗ duy nhất có thể dẫn theo bạn bè đến nếm thử, sợ là chỉ có món ăn vặt trên chợ sáng.

Chợ sáng là một cái chợ phiên nhỏ, trong đó thứ gì cũng có bán, thời gian khi Hạ Thiên Kỳ còn đi học dù sao cũng phải có vài ngày đặc biệt dậy sớm, sau đó đến nơi này ăn sáng.

Hạ Thiên Kỳ không biết Lãnh Nguyệt muốn ăn gì, cho nên hắn đi tìm một sạp hàng sáng ngồi xuống.

“Dầu cháo quẩy, sữa đậu nành, đậu hủ? Đến đây xem qua một chút đi!” Bọn họ vừa mới ngồi xuống tiếp, chủ sạp hàng đã đến mang theo nụ cười tươi.

“Ba cái dầu cháo quẩy, cho thêm một ly sữa đậu nành.”

Nói xong với chủ sạp hàng, Hạ Thiên Kỳ lại nhìn Lãnh Nguyệt nói:

“Anh ăn gì?”

“Bốn cái dầu cháo quẩy.” Lãnh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói.

“Anh muốn ăn chầu cháo quẩy?”

“Ừ.”

“Vậy được rồi, vậy thì cứ lấy ra cho anh ta bốn cái đầu cháo quẩy.”

Hạ Thiên Kỳ không khuyên Lãnh Nguyệt phải uống sữa đậu nành hay đậu hủ, dù sao thì thói quen cuộc sống của bọn họ cũng khác nhau, như là hắn trong thời gian học đại học, cứ mỗi lần đi ăn với Tào Kim Hải, khi Tào Kim Hải chọn món đều chọn bánh bao, bánh bột mì hoặc đợi đến mì phở, chưa bao giờ ăn cơm. Mà hắn thì hoàn toàn trái ngược, nếu như không có cơm, thì cho dù cho đồ ăn chỗ này làm rất ngon cũng nhất quyết không ăn.

Ông chủ bưng dầu cháo quẩy và sữa đậu nành đi đến, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu ăn mà mặc kệ cả Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt thử cắn một miếng nhỏ mang tính thăm dò, sau đó lại quay về phía Hạ Thiên Kỳ đang biểu hiện thỏa mãn có chút buồn cười mà gật đầu nói:

“Mùi vị rất không tồi.”

Một bữa sáng thỏa mãn ăn xong rất nhanh, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt dạo vài vòng trong chợ sáng, suốt thời gian đó, Lãnh Nguyệt đặc biệt tìm được một quầy buôn bán sách cũ, muốn nhờ ông chủ tìm nhiều bộ sách có liên quan đến phong thủy.

Chỉ có điều anh ta chỉ xem qua mà không mua, giống như không tìm được quyển sách làm cho mình vừa lòng.

Rời khỏi quầy sách, đi về bãi đỗ xe, Hạ Thiên Kỳ nhịn không được mà hỏi Lãnh Nguyệt:

“Trong sạp sách cũ ở đây chẳng lẽ có thể đào ra được sách quý thuật pháp?”

“Có lẽ không.” Lãnh Nguyệt lắc đầu như không rõ ràng, lúc này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ ít nhiều gì cũng có chút không biết nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.