Ác Linh Quốc Gia

Chương 572: Chương 572: Mục đích tồn tại của Minh Phủ?




Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team

Nghe được tiếng nhắc nhở của DJ, Mộc Tử Hi cũng không muốn kêu rượu nữa, vội vàng kéo Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống chỗ đối diện TV.

Sau đó, lại thấy ví trí vốn để đặt TV dần dần hạ xuống, trên tường xuất hiện một cửa sổ, từ đó có thể thấy một lồng giam bằng sắt phía dưới, cùng với cả đám người đang gào thét phía đối diện.

Trước đây khi còn đi học, Hạ Thiên Kỳ đã từng xem tranh tài cận chiến tổng hợp, thế nhưng đến tận nơi xem tận mắt như bây giờ vẫn là lần đầu tiên. Vì vị trí lồng giam tranh tài ở cách bọn họ rất thấp, cho nên loại cảm giác từ trên nhìn xuống này, giống như là trường giác đấu ở La Mã cổ đại.

“Mặc dù tính chất xem tranh tài chỉ có bấy nhiêu, nhưng có thể khiến nhiệt huyết chúng ta sôi trào là đủ rồi.”

Hiển nhiên Mộc Tử Hi đã tới nơi này rất nhiều lần, cho nên kiên nhẫn giải thích lại cho Hạ Thiên Kỳ.

Lúc này trong lồng giam đã có hai người đàn ông vóc người vạm vỡ, bắp thịt to lớn, hai người vừa mới đi vào đã bắt đầu ngửa đầu gầm thét, cái này nếu như là lúc bình thường, Hạ Thiên Kỳ chắc chắn cảm thấy đây là hai tên điên, thế nhưng trong cái bầu không khí ở nơi này, hắn chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

Toàn thân hai người, từ trên xuống dưới hầu như chỉ mang một dụng cụ bảo vệ vị trí quan trọng, vừa có thể tạo được tác dụng bảo vệ, vừa có thể phòng ngừa bản thân lên đường.

Không có trọng tài nói gì, chỉ là DJ đi lên giới thiệu đơn giàn vài câu, lại vội vàng đi ra khỏi lồng sắt, sau đó trận cận chiến cứng chọi cứng này lập tức bắt đầu.

Hai người gào thét vọt tới chỗ nhau, lúc mới bắt đầu hoàn toàn không có bất kỳ kỹ xảo nào, không biết là để kích thích cảm giác người xem, hay là bọn họ thật sự không biết phòng ngự.

Hai bên cứ anh một quyền tôi một quyền đánh bị thương lẫn nhau, trong chốc lát, hai người lại máu mũi giàn giụa, các khán giả thấy đổ máu, tiếng hò hét cũng theo đó mà kịch liệt hơn.

Lúc này người phục vụ cầm một thiết bị điện tử để đặt cược đi tới, Mộc Tử Hi và Hạ Thiên Kỳ đều cược một người thắng, mỗi người đều cược một ngàn đồng.

Thắng thua không hề gì, chủ yếu là muốn trải nghiệm cái loại cảm giác tiêu tiền như nước kia thôi.

Có lẽ tất cả mọi người đều cược xong hết rồi, hai người trong lồng sắt mới thôi biểu diễn, thật sự bắt đầu phô bày kỹ xảo cận chiến của bọn họ.

Cận chiến tổng hợp nói trắng ra chính là hỗn hợp kỹ năng dùng trong thực tế, đương nhiên cũng bao gồm một chút nhu thuật bên trong.

Vì bộ vị mấu chốt của hai người đều có mặc dụng cụ bảo vệ, cho nên toàn thân cao thấp đều có thể tấn công, trên thực lực chính là hoàn toàn ngang nhau.

Chịu sự ảnh hưởng của bầu không khí, ngay cả Mộc Tử Hi và Hạ Thiên Kỳ cũng lớn tiếng hò hét.

Theo đà trận cận chiến bước vào giai đoạn gay cấn, thực lực mạnh yếu thực sự bắt đầu nổi lên, bên yếu thế liên tục dính đòn nghiêm trong, đến cuối cùng chỉ có thể bỏ chạy vòng quanh lồng sắt, thậm chí khiến Hạ Thiên Kỳ phì cười chính là, vì đánh không lại mà không thể nhận thua, một người trong số đó leo thẳng tới nơi cao nhất của lồng sắt.

Không cần biết khán giả giễu cợt thế nào, hắn cũng không xuống, bầu không khí tức khắc từ nhiệt huyết sôi trào trước kia biến thành một hồi nháo kịch có chút buồn cười.

Mãi cho đến khi DJ tuyên bố trận đấu kết thúc, người kia mới nhảy xuống khỏi lồng, làm như không nghe không thấy mấy lời chửi rủa của một phần người xem.

“Thắng.”

Nghe DJ tuyên bố kết quả, Hạ Thiên Kỳ quay đầu nhìn Mộc Tử Hi, có chút đắc ý nói.

Mộc Tử Hi vốn dĩ không để ý kết quả, hắn cười một cái nói:

“Loại đánh cuộc này hoàn toàn là dựa vào vận may, vận may của cậu đủ tốt là cậu có thể thắng, trái lại cậu sẽ thua. Nhưng bất kể người đánh cuộc hắn hay thua, chợ đen đều là bên thu lợi lớn nhất.”

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Mộc Tử Hi này không phải đang nói chợ đen, trái lại thì đang miêu tả một mặt Minh Phủ.

“Anh muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói rất đơn giản, bất kể ba nhà Minh Phủ này là nội đấu, hay là đoàn kết, cái tên sáng lập Minh Phủ kia đều là người thu lợi lớn nhất. Mặc dù tôi không biết tên kia rốt cuộc là ai, đến tột cùng là muốn làm gì.”

Nghe Mộc Tử Hi có chút nghiêm túc nói xong, trên mặt Hạ Thiên Kỳ hiện ra vẻ kỳ quái, do dự một chút nhìn hắn hỏi:

“Tôi cảm thấy anh vẫn luôn có sự hiếu kỳ rất lớn với sự tồn tại của Minh Phủ, lẽ nào anh cũng muốn biết những thứ này sao?”

Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ lại nói thêm:

“Mặc dù tôi cũng có chút ngạc nhiên, thế nhưng tôi cảm thấy nếu biết chân tướng của Minh Phủ, có vẻ cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào với chúng ta.”

“Cậu nói sai rồi.”

Mộc Tử Hi nghe xong lắc đầu phủ định, sau đó hắn nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi:

“Phải biết chúng ta và Minh Phủ là gắn bó chặt chẽ, dùng hình ảnh mà nói, Minh Phủ chính là công ty mà chúng ta đi làm, nhìn trên biểu hiện, nhân viên đi làm ở công ty đơn giản chỉ là vì kiếm cái ăn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là công ty có thể tiếp tục vận chuyển bình thường, nếu không ty không cách nào tiếp tục vận chuyển thêm nữa, phá sản, như vậy nhân viên sẽ rơi vào cảnh thất nghiệp.

Trong công ty ở hiện thực, thất nghiệp thì cậu có thể tìm một công việc tiếp theo, thế nhưng ở trong Minh Phủ, thất nghiệp rất có thể cũng đại biểu cho tử vong.

Mặt khác cũng giống vậy, trong hiện thực thì bất luận là công ty gì, mục đích cho sự tồn tại của nó chỉ có một, chính là vì quyền lợi, nói trắng ra chính là vì tiền.

Thế nhưng cậu có từng nghĩ tới chưa?

Minh Phủ không hề thiếu tiền, cũng không phải là cơ cấu quyền lực của thực tế, như vậy thì mục đích tồn tại của nó là gì?”

“Đương nhiên là để diệt trừ quỷ vật, cái này không phải quá rõ ràng rồi sao.”

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Mộc Tử Hi hỏi hắn một vấn đề rất ngu ngốc, nhưng khiến hắn có phần ngoài ý muốn chính là, Mộc Tử Hi lại lần nữa lắc đầu:

“Cũng không phải như vậy.

Vì cậu phải hiểu được một quan hệ logic, nếu sự tồn tại của Minh Phủ chỉ đơn thuần để diệt trừ quỷ vật, vậy thì bên thu lợi mới là ai? Là những người trong hiện thực kia, là cơ cấu quyền thực trong hiện thực kia, vì sự tồn tại của nó là để bảo vệ nhân loại.

Vừa rồi tôi đã nói qua với cậu, Minh Phủ không phải là cơ cấu quyền lực trong hiện thực, cho nên lý do nó tồn tại cũng không phải để bạo vệ nhân loại.”

Hạ Thiên Kỳ nghe vào ít nhiều gì có chút chóng mặt, suy nghĩ một chút, rồi tổng kết lại một lần không quá chắc chắn:

“Ý của anh là nói, vì Minh Phủ không thuộc về cơ cấu quyền lực trong hiện thực, cho nên nó cũng không có nghĩa vụ bảo vệ nhân loại, vì loại bảo vệ này cũng không khiến nó được lợi gì, là như vậy phải không?”

“Cũng không hoàn toàn đúng như vậy, kỳ thực tôi muốn nói là, Minh Phủ còn có ý nghĩa bảo vệ hiện thực, thế nhưng mục đích thực sự của nó cũng không nằm ở chỗ này. Hai cái nhìn như mâu thuẫn, nhưng thực ra một chút cũng không mâu thuẫn.

Nói ví dụ như một nhánh quân đội xâm lược một thành phố, đồng thời khi bọn họ chiếm đóng thành phố này, cũng tương đương với cũng tương đương với hủy diệt thành phố hiện tại của bọn họ, có khả năng sẽ bị thành phố này xâm lấn.

Nhưng cậu có thể nói, bọn họ xâm lược là vì bảo vệ thành phố phe mình không bị xâm lược sao?

Đáp án hiển nhiên là phủ định.

Mà Minh Phủ trong mắt của ta chính là như vậy, nó tiêu diệt quỷ vật hay chỉ là vì tiêu diệt quỷ vật, mà nhân loại hưởng lợi từ đó, chính là kết quả tạo thành sau này.

Mà mục đích thật sự của nó cũng không phải vì bảo vệ hiện thực, cho nên nhất định phải tiêu diệt quỷ vật.”

Hạ Thiên Kỳ đã có thể hiểu đại khái ý tứ của Mộc Tử Hi, bất quá bộ não của hắn không lớn như Mộc Tử Hi, hoặc là nói, hắn vẫn cho rằng tháo gỡ ra bí ẩn sự tồn tại của Minh Phủ, vẻn vẹn với một mình bản thân hắn mà nói là không có bao nhiêu ý nghĩa thực tế.

“Vậy anh có suy đoán gì hay không?”

Hạ Thiên Kỳ nhìn Mộc Tử Hi như có lời muốn nói, lúc này lại đốt một điếu thuốc.

“Tôi cảm thấy mục đích tồn tại của Minh Phủ, là để rèn nên một nhánh quân đội, như những gì tôi vừa lấy ra làm ví dụ vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.