Dịch: Phượng hoàng lửa
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy có tám chín phần là như hắn đoán, cũng không rõ ý nghĩa của chuyện này là thế nào.
Bây giờ hắn đang trong giai đoạn tìm hiểu về giới hạn của thể chất Ác Linh. Thời điểm này chẳng ai giúp được hắn. Mặc dù nói Lưu Ngôn Mẫn cũng là thể chất Quỷ Vật, nhưng gã ta chưa cường hóa thể chất bằng Hạ Thiên Kỳ, thêm nữa thể chất Quỷ Vật suy cho cùng cũng không phải thể chất Ác Linh.
Quỷ khí là một thứ chứng minh thực lực. Bởi vì chỉ khi thực lực bản thân đạt tới cấp bậc Ác Quỷ thì quỷ khí mới xuất hiện.
Hơn nữa hắn có thể điều khiển quỷ khí để biến đổi thành hình dáng mình mong muốn. Dĩ nhiên, cũng không phải chỉ cần có quỷ khí thì sẽ có thể biến đổi một cách dễ dàng.
Cũng giống như mọi người ai cũng có tay chân, nhưng có người dài, có người ngắn, có người chạy nhanh, có người chạy chậm. Về việc khống chế quỷ khí cũng có sự khác lớn giống vậy. Căn cứ vào thiên phú khác nhau, sự cố gắng mỗi người lại không giống nhau, năng lực khống chế quỷ khí cũng chia ra cao thấp, mạnh yếu.
Hạ Thiên Kỳ cũng không biết bản thân mình sẽ như thế nào. Tuy nhiên quỷ khí xuất hiện là một sự trợ giúp lớn với hắn. Bởi vì hắn không cần sáp lá cà, không cần dùng sức mạnh, bởi vì quỷ khí có thế đánh xa, gần thì có thể thủ.
Có lẽ vì trình lực và trình độ điều khiển quỷ khí của hắn có hạn, sức phòng ngự và công kích của quỷ khí cũng thế, nhưng ít nhất nó cho hắn hy vọng.
Sau này khi thực lực của hắn lớn lên, hắn sẽ càng dễ dàng điều khiển quỷ khí, uy lực nhất định cũng lớn hơn.
Dĩ nhiên, có thể điều khiển quỷ khí cũng chỉ là một phương diện mà Hạ Thiên Kỳ cố gắng. Hắn còn phải thử nghiệm cách sử dụng quỷ khí và kỹ thuật đối kháng quỷ vật.
Nếu chỉ gặp quỷ vật cấp thấp tất nhiên sẽ không phí nhiều sức, nhưng nếu gặp phải quỷ vật có cùng cấp bậc với bản thân thì việc đánh lại tương đối khó. Còn nếu đụng phải quỷ vật cấp cao hơn thì không cần nghĩ nhiều, vắt giò chạy luôn là tốt nhất.
Dẫu sao mỗi cấp bậc đều có phân chia mạnh yếu. Tuy bây giờ hắn đang ở cấp Ác quỷ, nhưng nói khó nghe một chút thì chẳng qua cũng chỉ là tầng đáy của kim tự tháp mà thôi.
Hạ Thiên Kỳ quyết định chờ Lưu Ngôn Mẫn trở lại. Bất luận như thế nào cũng phải để Lưu Ngôn Mẫn làm quen thân cận với Ngô Địch.
Ngô Địch có thể trong một thời gian ngắn, từ một nhân viên quèn thăng lên chức chủ quản, tiếp đến lại thăng lên chủ quản cao cấp, nhất định là hắn sẽ có kỹ xảo và kinh nghiệm trong đó.
Dĩ nhiên, Ngô Địch tuyệt đối sẽ không tiết lộ. Nhưng Lưu Ngôn Mẫn chỉ cần đạt được một chút kinh nghiệm trong đó thì bên này Hạ Thiên Kỳ có thể bớt tổn hao đầu óc, giảm đi chút quanh co trong lộ trình.
Giống như trong chuyện này có tới ba lựa chọn khác nhau, hơn nữa một khi chọn sẽ không cách nào sửa đổi. Nếu để cho hắn phải tự chọn lựa mà không có bất kỳ đầu mối nào, đến cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra một quyết định ngu dốt.
Trong lòng đã có chủ ý, Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới chuyện này nữa. Hắn dồn toàn bộ tinh lực vào việc tìm hiểu quỷ khí.
Vì hắn muốn biết rõ quỷ khí có tận cùng hay không nên hắn rút quỷ khí ra khỏi cơ thể. Tiếp đó biến nó thành một luồng xoáy.
Mới đầu khá tốt, luồng xoáy lớn dần, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cơ thể mình bắt đầu trở nên yếu ớt, toàn thân vô lực.
Nhưng hắn không buông bỏ, tiếp tục rút quỷ khí ra khỏi thân. Trong quá trình này Hạ Thiên Kỳ còn phát hiện thực lực mình đang hạ xuống rất nhanh.
Kiên trì tầm 15 phút, Hạ Thiên Kỳ phát giác quỷ khí trong cơ thể hắn chỉ còn lại một tia cuối cùng. Tia quỷ khí nào không thể nào rút ra được nữa. Đây chính là tia quỷ khí đại biểu cho thể chất Quỷ Vật. Nếu như rút nó ra luôn thì nói không chừng hắn sẽ biến trở thành người thường.
Toàn bộ quỷ khí trong người hắn gần như đã bị tống ra ngoài hết, hắn ngẩng đầu nhìn luồng xoáy dài chừng ba thước trước mặt mình. Thật khó tưởng tượng nổi nó được rút ra từ cơ thể hắn.
Hai chân hắn bắt đầu run rẩy. Hắn cắn răng, cố sức điều khiển luồng xoáy nhưng cuối cùng chỉ nâng nó lên được một chút. Sau đó thì hắn hoàn toàn không kiên trì nổi nữa mà té xuống đất, quỷ khí bắt đầu bay ngược trở về thân thể hắn.
“Quỷ khi này xem ra rất giống pháp lực của bọn Lãnh Thần. Pháp lực có thể hao hết, quỷ khí chắc cũng sẽ có thể tiêu hao hết.”
Nhưng pháp lực tiêu hao hết là bởi vì biến thành chú pháp, hoặc chú thuật rồi phóng thích ra bên ngoài. Như vậy quỷ khí có hay không cũng giống thế, bị phóng thích ra ngoài?
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy dường như minh có hiểu biết mới về quỷ khí. Chẳng qua hắn cũng vừa mới thử nghiệm, quỷ khí sau khi thoát ra khỏi cơ thể thì rất khó bị điều khiển, chứ đừng nói chi là phóng thích nó, thả nó tự do.
Sau khi quỷ khí trở về thân thể, Hạ Thiên Kỳ hoạt bát trở lại, bao nhiêu mệt mỏi biến mất không còn chút dấu tích. Hắn vươn vai đứng dậy, vỗ đất cát trên người xong lại tiếp tục thử nghiệm.
Từ chỉ thả ra một chút quỷ khí, hắn dần thay đổi số lượng. Hạ Thiên Kỳ không ngừng tập luyện điều khiển quỷ khí, đồng thời nghĩ đủ phương pháp để có thể phóng ra quỷ khí có uy lực mạnh như chú pháp.
Nhưng mà đến ngày tiếp theo thì hắn mệt mỏi gần chết. Những lý luận mà hắn nghĩ ra không thành công lấy một lần.
Tuy nói hoàn toàn thất bại nhưng với người lạc quan như Hạ Thiên Kỳ thì tất nhiên chẳng có sự nổi giận hay từ bỏ. Hắn xem như đây là một con đường mới của mình, nên một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày. Dù sao thì hắn cũng nâng được trình độ điều khiển quỷ khí của mình lên.
Cho nên việc này với Hạ Thiên Kỳ là nhất cử lưỡng tiện, vì sao lại không làm?
Ánh nắng đầu tiên điểm xuống núi, chim uyển chuyển cất cánh rời khỏi tổ bay lên không trung, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đi dọc theo đường mòn trên núi, đi tới chỗ biệt thự.
“Trước kia tôi một mực chăm chú rèn luyện thân thể, bây giờ nhìn lại thì hóa ra đã đi sai đường mất rồi.
Cường hóa thân thể tuy nói có thể giúp bản thân trở nên mạnh mẽ. Nhưng qua mấy ngày này, tôi cảm thấy thông qua điểm vinh dự để cường hóa giống như đang học những chương trình đại học vậy. Cùng lắm chỉ coi như học cơ bản, còn bản thân cuối cùng biến thành cái gì vẫn phải phụ thuộc vào sự cố gắng tìm tòi về sau.
Lãnh Thần à, hôm nay cùng cậu tới vậy thôi. Sau này chỉ cần tôi không có gì thì sẽ tới luyện với cậu một chút”
“Ừ!”
Lãnh Nguyệt chỉ ừ một tiếng, có vẻ không hứng thú với thu hoạch hôm nay của Hạ Thiên Kỳ. Hạ Thiên Kỳ thấy Lãnh Nguyệt lại lạnh nhạt với hắn nên cố tình thở dài thật sâu, tự lẩm bẩm:
“Ầy, đời người muốn tiến lên, càng không được chú ý thì phải càng thể hiện nhiều hơn. Người lạc quan không thể chết được!”