Dịch: Hàn Phong Vũ
Mặc dù từ hai nhà lúc trước biến thành hai nhà như hiện tại, thế nhưng trong gần mấy tháng gần đây, không cần biết là đệ nhụ Minh Phủ hay là đệ tam Minh Phủ, số lượng người mới gia nhập vào điều nhiều tới mức dọa người.
Cho nên số người tới dự cuộc họp hàng năm vẫn rất khổng lồ.
Thẩm Hoành Viêm và Hạ Thiên Kỳ lấy tư cách là lão đại của hai nhà Minh Phủ, tự nhiên không thể nào đứng phía ngoài ngênh đón nhân viên phía dưới như những tiểu thư lễ nghi kia.
Cho nên hai người kia đều không đi, vẫn luôn ở trong gian phòng trên lầu hai ngồi uống trà, chờ sau khi tất cả mọi người tụ tập đông đủ, mới có thể cùng các nhân viên quản lý phía dưới cùng lên sân khấu biểu diễn.
Kỳ thực nhắc tới, giống như công ty trong hiện thực tổ chức cuộc họp hàng năm long trọng không kém bao nhiêu, đều là nhân viên bình thường bước vào bàn, bnhung74 nhân vật vô cùng quan trọng đều sẽ bước lên đài sau cùng.
Hai nhà Minh Phủ bị một lối đi nhỏ ngăn cách ra, phân chia ngồi ở hai bên.
Đại sảnh tổ chức họp hàng năm như một sân vận động rộng lớn, nhiều hơn thì không dám nói, sức chứa một vạn tám ngàn người vẫn dư dả.
Lần trước lúc Hạ Thiên Kỳ tham gia họp hàng năm vẫn cảm thấy nhân viên của Minh Phủ không phải rất nhiều, lúc đó chỉ nghĩ xấp xỉ hơn 3000 người.
Thế nhưng lần này dưới tình huống thiếu đi đệ nhất Minh Phủ, nhân viên cũng không chỉ 3000, có thể thấy được gần đây người mới có bao nhiêu người.
Gần như chiếm gần bảy phần số người.
Không hề nghi ngờ, theo đệ nhất Minh Phủ bị diệt, tổng thể thực lực của Minh Phủ bị giám bớt một khối rất lớn. Không chỉ có riêng đệ tam Minh Phủ đứt đoạn nghiêm trọng, ngay cả đệ nhị Minh Phủ cũng đang đối mặt loại tình huống như vậy.
Thế nhưng chỉ tốt hơn một phần so với đệ tam Minh Phủ mà thôi, dù sao nội tình của bọn họ bày ở nơi đó, dù gì cũng còn lại mấy người giữ thể diện.
Đồng thời người mới gia nhập thực sự quá nhiều, Thẩm Hoành Viêm trực tiếp nâng số lượng quản lý lên tới ba mươi người.
Còn như Hạ Thiên Kỳ bên này, vì tâm tư vẫn luôn đặt trên phương diện đả thông lối đi tới đệ nhị vực, cho nên tình hình của đệ tam Minh Phủ hiện tại, nghiêm túc mà nói thì cũng không phải hiểu rất rõ.
May mà có Vương Tang Du thay hắn chia sẻ một mảng này, tuy rằng cô không có quyền hạng tăng thêm danh sách quản lý, thế nhưng lại nghĩ tới một biện pháp giải quyết, đó chính là chia tập thể quản lý thành từng tiểu đội.
Sau đó lại chia tiểu đội thành từng nhóm nhỏ.
Chia ra thành lập tương đối có tiềm lực, người có năng lực, lấy tư cách hỗ trợ quản lý tập thể, lấy cách thức đội trưởng, tổ trưởng tiến hành nhận lệnh.
Cho nên số quản lý của đệ tam Minh Phủ tuy vẫn là nhiều như vậy, nhưng cũng không xuất hiện bất kỳ tình hướng quản lý không thỏa đáng nào.
Có điều sau khi phát hiện số lượng người mới tăng mạnh, hắn cũng lập tức đưa ra đối sách nâng danh sách quản lý lên tới mười lăm người.
Dù có thế nào đi nữa, chuyện quản lý dẫn đội đi tham gia sự kiện tập thể, mà không phải tiểu đội trưởng hoặc là tiểu tổ trưởng chấp nhận ngoài miệng, cho nên biện pháp của Vương Tang Du tuy có thể thực hiện, nhưng cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Vương Tang Du chính là cánh tay thứ hai của đệ tam Minh Phủ, đây là chuyện tất cả mọi người công nhận.
Cô yên tĩnh ngồi ở một cái bàn cách đài gần nhất, đám quản lý vây quanh bên cạnh bao gồm có Triệu An Quốc, Đào Kim Sơn ở bên trong.
“Hôm nay lão đại sẽ thật sự xuất hiện sao?”
Mấy người mới vừa mới tấn chức không lâu đều rất kỳ vọng vào sự xuất hiện của Hạ Thiên Kỳ.
Trên thực tế kể từ khi bọn họ gia nhập Minh Phủ, đến khi trở thành quản lý tới nay, tổng cộng cả thời gian tham gia sát hạch cũng chỉ thấy hắn một lần.
Vương Tang Du nhìn một bàn quản lý mới lên phong thái ánh mắt nồng nhiệt muốn nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ này, cô mỉm cười gật đầu.
“Yên tâm đi, thần tượng của các người nhất định sẽ xuất hiện.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của Vương Tang Du, ngoài loại người tương đối quen thuộc với Hạ Thiên Kỳ như Triệu An Quốc Đào Kim Sơn này ra, những quản lý cũng bị mất đi cái vẻ lạnh lùng để lại cho nhân viên cấp dưới trước kia đi, từng đám như bọn nhỏ chờ nhận tiền mừng tuổi, mỗi người đều hưng phấn hoa chân múa tay.
So với những quản lý đã từng gặp mặt Hạ Thiên Kỳ một lần, những nhân viên phía dưới bọn họ, mới là người mong đợi có thể thấy tận mắt Hạ Thiên Kỳ.
Dù sao con quái vật Minh Phủ khổng lồ này, với người mới mà nói là thần bí nhất lại còn vô cùng mạnh mẽ.
Bọn họ đều biết cấp bậc càng cai, quyền hạn và lợi ích đạt được cũng càng lớn hơn.
Cho nên bọn họ đều thật tò mò, đến tột cùng là một người thế nào mới có thể trong sự kiện hung hiểm dị thường, một đường đạp bằng mọi chông gai, cuối cùng đạt tới cao độ mà có thể khiến bọn hắn nhìn lên ngưỡng mộ.
Không hề nghi ngờ, Hạ Thiên Kỳ là mục tiêu mà những người mới, thậm chí là toàn bộ quản lý đều muốn theo đuổi.
Thêm vào chính là truyền thuyết về Hạ Thiên Kỳ trong Minh Phủ thật sự rất nhiều.
Ví dụ như là người mới có tiềm lực nhất trong cuộc họp hàng năm lần trước, ví dụ như khi hắn vừa mới tấn chức quản lý, đã lấy sức một mình đánh chết mấy tên quản lý thâm niên đồng cấp với hắn, cứu bạn bè giữa chốn dầu sôi lửa bỏng.
Quản lý cấp cao vừa mới tấn chức, lập tức nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy trở thành lão đại của đệ tam Minh Phủ, tiếp theo liên thủ với đệ nhị Minh Phủ, lấy yếu thắng mạnh, hủy diệt đệ nhât Minh Phủ danh hôi rõ ràng kia, vì người phía dưới tranh thủ được tài nguyên tốt nhất...
Những truyền thuyết như thế này quả thực nhiều tới đếm không hết, đổi lại còn có rất nhiều tiết mục ngắn lệch lạc liên quan tới phương diện tình cảm của hắn.
Có với Triệu Tĩnh Thù, với Vương Tang Du, Sở Mộng Kỳ, còn có rất nhiều người mà Hạ Thiên Kỳ cơ bản còn không biết tên đều có liên quan với hắn.
Nói hắn phong lưu thành tính, mỗi đêm đều phải có ít nhất ba người phụ nữ thị tẩm, hàng đêm khoái lạc.
Đương nhiên khoa trương nhất vẫn là chuyện hắn và Lương Nhược Vân, nói ngay cả Lương Nhược Vân đã từng là Minh Phủ đệ nhất mỹ nữ, đêm đầu tiên đều là bị hắn cướp đi, đồng thời còn mang thai đứa con của hắn.
Cũng chính vì những truyền thuyết không đáng tin cậy này, cho nên Hạ Thiên Kỳ đã bị các nhân viên Minh Phủ biến thành thần thoại.
Ở trong Minh Phủ, hắn chính là minh tinh nổi bật nhất.
Nên có một đám người khát vọng muốn tận mắt gặp hắn một lần.
Đồng thời không giới hạn trong đệ tam Minh Phủ, ngay cả ở đệ nhị Minh Phủ, hắn cũng có một đám fan cuồng y như vậy.
Cho nên với những người có tiềm lực kia mà nói, tất cả đều ít nhiều gì có chút chờ mong với các loại phần thưởng Minh Phủ phát ra, thế nhưng với phần lớn người mà nói, nhân tố hấp dẫn bọn họ nhất trong cuộc họp hàng năm, chính là Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc có xuất hiện hay không.
Chỉ là Hạ Thiên Kỳ cũng không biết những thứ này, nếu không hắn tuyệt đối sẽ cần nhắc, mang theo mấy bộ quần áo tới, thậm chí còn làm một show riêng hay không.
“Hạ lão đệ, vừa rồi Đại Phật gửi tin tức cho tôi nói, người phía dưới đều đã đến đông đủ, tôi cảm thấy bây giờ có thể ra ngoài rồi.”
“Được.”
Hạ Thiên Kỳ cũng không có cảm giác được cái gì, dù sao cũng chỉ là cùng Thẩm Hoành Viêm bước lên đài lộ cái mặt ra mà thôi.
Chỉ là hắn vừa muốn đi ra ngoài, lại nghe Thẩm Hoành Viêm còn nói thêm:
“Trước hết anh chớ đi ra ngoài, chờ tôi gọi anh, anh ở đây đột nhiên hiện thân.”
“A? Có ý gì?” Hạ Thiên Kỳ rất không giải thích được về yêu cầu của Thẩm Hoành Viêm.
Thấy bộ mặt mờ mịt kia của Hạ Thiên Kỳ, Thẩm Hoành Viêm cười cuồi giải thích:
“Trước đó anh không có ở thực tế, không thể nào quan tâm tới động thái của Minh Phủ cho nên mới không biết. Anh bây giờ chính là siêu cấp minh tinh mà người trong Minh Phủ công nhận, hết chín mươi phần trăm người đều đang chờ gặp anh.
Anh nói anh cứ đi theo phía sua tôi ra ngoài như vậy, vậy thì chẳng phải chả có gì thú vị sao.”
“Cái gì mà minh tinh? Tại sao người phía dưới muốn gặp tôi?”
Hạ Thiên Kỳ vẫn là không quá nghe hiểu ý tứ của Thẩm Hoành Viêm, hắn làm sao có thể trở thành minh tinh được chứ?
“Người phía dưới, nguyên nhân vì hủy diệt đệ nhất Minh Phủ, tất cả đều đổ xuống trên đầu anh hết, sau đó lại khoa trương về trải nghiệm một đường trưởng thành của anh một chút, cho nên lâu ngày, anh bị trở thành nhân vật vô cùng thần kỳ trong mắt các nhân viên phía dưới.
Tôi chưa từng nói cho anh biết, ngay cả người của tôi bên này, cũng đều thông qua mấy người Đại Phật tới tìm tôi, nói hy vọng tôi có thể thuyết phục anh tới tham gia họp hàng năm, thỏa mãn nguyện vọng gặp anh một lần nữa bọn họ.”
“Má nó, không tới mức khoa trương như vậy chứ, vừa nghe ông nói như vậy, đến hai chân tôi cũng run run rồi.”