Ác Linh Quốc Gia

Chương 509: Chương 509: Nhân viên xác minh




Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team

Biên: Hàn Phong Vũ

Nghe tiếng vang trên điện đàm, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng liếc nhìn đồng hồ vinh dự trên tay, sau đó trên mặt mang theo chút nghiêm nghị nhận điện nói:

“Có tin xấu gì muốn nói cho tôi?”

“Tại sao mỗi lần tôi tìm ôngthì nhất định là tin xấu, cũng có thể là tìm ông ra hẹn hò mà.”

Giọng nói mang mười phần trêu chọc của Sở Mộng Kỳ vang lên từ điện đàm.

Hạ Thiên Kỳ chưa mở ra công năng loa ngoài của bộ đàm, vì vậy cũng chỉ có một mình hắn nghe được, mặc dù Triệu Tĩnh Thù có thể nghe được hắn đang nói gì, nhưng không biết người gọi hắn là ai.

“Đừng tìm tôi nói mấy chuyện vô dụng này, tôi đang ở trên máy bay đây, một lúc nữa máy bay phải cất cánh rồi, nói tóm tắt.”

“Được rồi, được rồi, kỳ thực tôi tìm ông lần này là muốn báo hai tin, một tin tốt và một tin xấu, không biết ông muốn nghe tin gì trước.”

“Nói cho tôi biết tin xấu trước đi.”

“Tin xấu là nội ứng tôi sắp xếp vào bên cạnh Hầu Tử đã bị Hầu tử giết tối hôm qua, nói cách khác sau này tôi rất khó tiếp tục hoàn toàn nắm rõ nhất cử nhất động của bọn họ.

Cho nên từ nay về sau, không chỉ ông phải thường xuyên cẩn thận xung quanh, ngay cả tôi cũng phải xốc lên tinh thần mức cao nhất, tránh cho đến lúc đó cả chết vẫn không biết là chết thế nào.”

Hạ Thiên Kỳ biết Sở Mộng Kỳ nhất định có tai mắt bên cạnh đám người Hầu Tử, Nếu không trước đó Sở Mộng Kỳ cũng sẽ không bảo đảm với hắn, nhưng hiện tại loại bảo đảm này đã mất đi hiệu lực.

Sở Mộng Kỳ mất đi tai mắt, đến lúc bọn họ đối mặt Hầu Tử, lại vốn từ trong bóng tối thay đổi thành chỗ sáng, mà Hầu Tử vốn dĩ từ chỗ sáng lại biến thành trong bóng đối, vì vậy, không chỉ nói trên tình thế đối kháng khác, bọn họ kỳ thật hoàn toàn bị động.

“Đúng là tin xấu, xem ra tôi phải cân nhắc chỗ ở rồi.”

Nếu sự tình đã thành kết cục đã định, Hạ Thiên Kỳ cũng không quá bi quan, ít nhất sớm biết chuyện này, cũng có thể sớm chuẩn bị để đề phòng bất trắc.

“Ông cũng thật lạc quan, chẳng quađây là điều cần thiết, lúc này không cần tìm biệt thự. Vì biệt thự hiện tại cũng chỉ có mấy khu, nếu Hầu Tử muốn tìm ông, trước tiên hắn sẽ tra mấy khu biệt thự trước.”

“Cái này tôi đương nhiên biết, tôi sẽ cân nhắc thuê một gian nhà lầu.”

Cho dù Sở Mộng Kỳ không nhắc nhở, trong lòng của Hạ Thiên Kỳ cũng định làm như vậy. Lúc này lại nghe Sở Mộng Kỳ nói tiếp:

“Cũng thuê cho tôi một gian đi, vị trí liền chọn sát mấy người là được. Chúng ta làm hàng xóm, có chuyện gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Cái này đối với ông mà nói chắc không khó chứ?”

“Tôi có thể từ chối cô sao?” Ít nhiều gì trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có chút mâu thuẫn.

“Ông đương nhiên không thể từ chối tôi rồi, chúng ta là đồng minh. Như vậy đi, tôi bảo đảm sau này sẽ không khinh bỉ ông được chưa. Nếu ông mặc kệ tôi, tôi sẽ đi tìm sư huynh của tôi, sư huynh của tôi chắc sẽ không mặc kệ tôi.”

“Được thôi, nhìn mặt mũi Lãnh Nguyệt. Tôi sẽ giúp cô thuê một gian, đừng có nói vói tôi đây là tin tốt cô nói.”

Nghe Sở Mộng Kỳ đem Lãnh Nguyệt ra, mặc dù trong lòng không muốn nhưng Hạ Thiên Kỳ đành phải đáp ứng, dù sao thì như Sở Mộng Kỳ nói, đến lúc đó cô ta đi tìm Lãnh Nguyệt nói chuyện này, Lãnh Nguyệt sẽ không mặc kệ vị sư muội này của anh ta.

“Cái này đương nhiên không phải tin tốt rồi.”

“Vậy tin tốt là gì?”

“Đồng thời tôi có biết một sự kiện bình thường, sự kiện này là do người được tôi sắp xếp vào bên cạnh Hầu Tử chấp hành, thế nhưng vì cô ấy bị Hầu Tử giết chết, vì vậy sự kiện này không ai xử lý.

Ông có hứng thú xem qua một chút hay không?”

“Người kia chết rồi, lẽ nào sự kiện không đổi thành người khác tham gia sao?”

“Đương nhiên không được, vì sự kiện này đã xem như là sự kiện phổ thông chỉ định cô ấy đi tham dự, nhưng công ty lại không biết cô ấy đã chết, vì vậy mấy ngày sắp tới sẽ không có người khác đi đến đó, điểm này ông đừng lo.”

“Vậy tại sao cô không đi.” Hạ Thiên Kỳ có chút nghi ngờ hỏi.

“Tôi cảm thấy hình như có người theo dõi tôi, hiện tại không tiện ra ngoài, cho nên cũng không cách nào tham dự.”

Sở Mộng Kỳ nói đến đây, ngữ khí lại có chút không kiên nhẫn.

“Sao ông lại có nhiều vấn đề như vậy, có muốn đi hay không, không thì dẹp đi. Tự nhiên chiếm được cái món hời còn nhiều chuyện như vậy.”

“Nói cho tôi địa điểm xảy ra sự kiện đi.”

“Bãi Trường Sa, số 32 đường Phong Lăng.”

“Bãi Trường Sa?” Nghe đến sự kiện xảy ra ở Bãi Trường Sa, Hạ Thiên Kỳ nhất thời kinh ngạc hô lên một tiếng. Đều này cũng khiến Triệu Tĩnh Thù ngồi bên cạnh hắn cũng sợ hết hồn, không biết Hạ Thiên Kỳ nói chuyện gì với đối phương.

“Đúng vậy, Bãi Trường Sa, nơi này không ổn sao?” Sở Mộng Kỳ có chút không hiểu về việc Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc hô lên.

“Không có gì không ổn, chẳng qua là tôi cảm thấy có chút thật trùng hợp.”

Hạ Thiên Kỳ lẫm bẩm một câu, sau đó hắn lại lười nói cái gì với Sở Mộng Kỳ, mà hỏi thẳng:

“Còn chuyện gì khác không? Nếu không còn thì tôi cúp trước.”

“Không còn chuyện gì, nhớ thuê phòng cho tôi, chuyện khác chờ tôi liên lạc lại với ông sau”

Kết thúc trò chuyện với Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ lại đứng dậy khỏi ghế, tiện đà quay lại Triệu Tĩnh Thù đang có chút mờ mịt nhìn hắn nói:

“Tĩnh Thù, nếu không cô về thành phố Phước Bình trước đi, tôi có sự kiện cần phải giải quyết.”

Hạ Thiên Kỳ thật sự rất muốn dẫn theo Triệu Tĩnh Thù cùng đi tham dự sự kiện lần này, thế nhưng nếu muốn nhận được điểm vinh dự thì phải tham dự toàn bộ hành trình trong sự kiện, mà đều này đối với Triệu Tĩnh Thù mà nói chắc chắn là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Đồng thời hắn cũng không có cách nào bảo đảm được an toàn cho Triệu Tĩnh Thù, thậm chí an toàn của chính hắn, dù sao quỷ vật phải đối phó đều là cấp lệ quỷ.

“Anh nghĩ tôi sẽ một mình trở về sao?”

Triệu Tĩnh Thù nhìn Hạ Thiên Kỳ cười cười khá là bất đắc dĩ, sau đó cô đứng dậy nói:

“Đi nhanh lên chút, máy bay sắp cất cánh, nếu còn không đi thì chúng ta chỉ đành phải cướp dù mà nhảy xuống thôi.”

Mưa bên ngoài không chút ý tứ muốn dừng, con đường vốn bị bụi đất bao phủ, bị nước mưa gột rửa sạch sẽ, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù ngồi trên xe, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy chút quái dị.

Dù sao trước đó bọn họ đã từ chối lời mời ở lại của Triệu Hối Phong, kết quả vừa đến phi trường đã vòng trở lại, thậm chí Hạ Thiên Kỳ có thể nghĩ đến, lúc Triệu Hối Phong nhìn thấy bọn họ sẽ trưng ra khuôn mặt mờ mịt

- --

Cũng trong lúc đó.

Điện thoại Lưu Xương Mỹ gọi cho giám đốc nhân sự bên kia đã được kết nối, nghe trong điện thoại vang lên tiếng động, sau khi đè nén xuống, Lưu Xương Mỹ nói vào trong loa:

“Đàn anh, em là Lưu Xương Mỹ đây, anh còn nhớ không?”

“Đương nhiên là nhớ, tìm anh có chuyện gì không?”

Trong lòng Trương Xuân Tuyết cực kỳ thấp thỏm mà nghe, trên thực tế bất luận là người khác có vấn đề hay chính cô xảy ra vấn đề, tất cả đều rất gay go.

Nghe giám đốc nhân sự hỏi cô chuyện gì, Lưu Xương Mỹ không khỏi nhìn Trương Xuân Tuyết một cái, thấy Trương Xuân Tuyết ra hiệu cho cô hỏi chuyện kia, cô mới có chút ấp úng hỏi:

“Cái kia... Có phải công ty chúng ta có tổ chức du lịch năm ngày ở Bãi Trường Sa không?”

“Ừ, anh nhớ hình như em cũng nằm trong những người tham dự chuyến du lịch đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.