Dịch: Hàn Phong Vũ
Bên này Lãnh Nguyệt mặt không thay đổi gật đầu một cái, sau đó hai người dán sát mép đường đi về hướng canteen, vì người giữa đường thật sự quá nhiều, đồng thời ai biết được lúc nào sẽ có một chiếc xe đột nhiên lao tới.
Bãi đậu xe của bệnh viện rất lớn, trước đó bọn họ chỉ có thể kiểm soát được một khoảng, như có một số xe dừng dưới đất, bọn họ hoàn toàn không cách nào ngăn cản.
Có điều đang khi bọn họ sắp băng qua tòa nhà khám bệnh, lại thấy một người đàn ông trung niên sợ hãi gào thét chạy ra khỏi đó.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt thấy vậy đều không khỏi lùi về sau vài bước, trơ mắt nhìn người đàn ông này thất thiểu vọt vào trong đám người, Hạ Thiên Kỳ vừa muốn nói gì, đôi mắt lại không khỏi mở to vài phần, vì sau khi người đàn ông kia chạy vào trong đám người, toàn thân người đàn ông kia đột nhiên nổ tung như pháo, sau đó để lại một mảng sương máu đỏ tươi rất lớn.
Tiếng kêu hoảng sợ lại lần nữa nối tiếp vang lên, thần kinh mỗi người đều bị một màn máu tanh quỷ dị thế này kích thích cực mạnh, thậm chí bị dọa đến mức bất tỉnh, bị người phía sau chen tới giẫm chết ngay khi còn sống.
Lúc này sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt trở nên càng thêm khó coi, trên thực tế cách giết người của con quỷ vật này có thể nói là tương đối tàn nhẫn, đồng thời gần như nhìn không ra bất cứ dấu vết gì.
“Lãnh thần, anh có thể nhìn ra gì không?”
“Nếu bệnh viện này hoàn toàn bị quỷ vực của con quỷ vật kia bao trùm, vậy thì bất cứ chuyện gì xảy ra ở nơi này đều thuộc về bình thường.
Dù sao ác quỷ trong quỷ vực của mình không khác gì tạo hóa, có thể điều khiển một số quy tắc nào đó. Nếu đây là một con ác quỷ rất cường đại, nó thậm chí có thể khống chế thời gian, khiến thời gian đảo ngược về lúc ban đầu.”
Lúc Lãnh Nguyệt nói lời này, Hạ Thiên Kỳ nghe mà tương đối dọa người, vì ác quỷ có quỷ vực hoàn toàn không thể gọi là quỷ nữa, đây quả thực như thần, hoàn toàn không gì không thể.
“Theo như anh nói, vậy chẳng phải chúng ta ngay cả một chút hy vọng sinh tồn cũng không có?”
“Trên lý thuyết là như vậy, vì chúng ta hoàn toàn không thể chống lại quỷ vực của nó, cấp ác quỷ giao đấu, nếu không có quỷ vực khắc chế lẫn nhau, kết quả cuối cùng chỉ có bị hành hạ tới chết.
Chúng ta tra xét cùng một cấp với nó, mặc dù có khôi phục năng lực thì cũng không cách nào, cho nên năng lực bị đóng băng hay không đóng băng, với chúng ta mà nói không có quá nhiều tác dụng.”
Lãnh Nguyệt rốt cuộc nói ra ý nghĩ trong lòng anh ta, trên thực tế ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy chạy trốn trong quỷ vực của ác quỷ là phí công, một điểm này không khó nhìn ra từ lúc Lương Nhược Vân dẫn đội tham gia sự kiện đoàn thể cấp quản lý.
Chênh lệch trên cấp bậc hoàn toàn không cách nào bù đắp, thực sự là chờ ác quỷ nghĩ giết người, phạm vi quỷ vực hoàn toàn trải rộng ra, vậy thì có chạy trốn tới nơi nào cũng không dùng được.
“Nghe anh nói tôi cũng muốn tự mình đâm đầu chết cho rồi, nhưng hoàn toàn vô lý, Ngô Địch và Lương Nhược Vân không thể nào cố tình chơi chết chúng ta, cái này với bọn họ mà nói hoàn toàn không có chút lợi ích nào.”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bọn họ bị ác quỷ ngược lại không quá bình thường, vì bọn họ vốn còn chưa tới mức có thể dựa vào thực lực của mình để ra vào đệ nhị vực, lại nói tiếp lần này tới đây, cũng là Ngô Địch mở cửa sau cho bọn hắn.
Trong lòng hắn nghĩ, nhất định là ôm thái độ học tập nghe ngóng một chút, trải nghiệm một chút.
Thế nhưng nếm chút khổ sở gọi là trải nghiệm, mà nếu thật sự bị giết chết, vậy thì hoàn toàn không liên quan tới trải nghiệm.
Lãnh Nguyệt cũng không biết rốt cuộc Ngô Địch và Lương Nhược Vân nghĩ thế nào, huống chi anh ta cũng không biết gì về đệ nhị vực, khi sư phụ anh ta còn sống cũng không ra vào đệ nhị vực quá thường xuyên, nên cũng rất ít nói với anh ta.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ sợ hãi là thuộc về sợ hãi, thế nhưng cũng không thật sự rơi vào tuyệt vọng, suy nghĩ một chút lại trấn an Lãnh Nguyệt:
“Tôi nghĩ nhất định sẽ có cách, tôi cũng không tin Ngô Địch và Lương Nhược Vân thật sự đẩy hai người chúng ta vào chỗ chết, có điều như đã từng nói, ngay cả khi bọn họ thật sự có ý định này, chúng ta cũng phải liều mạng một lần.”
“Lúc ác quỷ thả quỷ vực ra, sẽ tiến hành phong tỏa trên phạm vi quỷ vực có thể bao phủ, sau đó mới có thể hoàn thành bao phủ, đây cũng là nguyên nhân vẫn còn nhiều người còn sống như vậy, thế nhưng chờ quỷ vực của nó hoàn toàn bao trùm, vậy chúng ta hoàn toàn không có khả năng ẩn nấp.
Vì trong phạm vi quỷ vực, bất cứ xó xỉnh nào nó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, đồng thời xuất hiện ở bất cứ vị trí nào dễ như trở bàn tay.”
“Chính là dựng khung của quỷ vực trước, sau đó mới có thể thi công hoàn chỉnh đúng không?”
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ tới sự kiện đoàn thể cấp quản lý lần đó, không khác gì lời Lãnh Nguyệt nói.
Có điều lần đó, trọng tâm tuyệt đối của quỷ vực của ác quỷ là đưa Lương Nhược Vân vào dị không gian, mà không như lần này, cho nên dưới so sánh thì tình cảnh của bọn họ càng thêm nguy hiểm hơn so với lần trước.
“Tôi cũng không xác định là chuyện gì xảy ra, căn cứ vào tốc độ bao trùm của quỷ vực, hẳn là nơi này đã sớm bị bao phủ hoàn toàn mới đúng, thế nhưng ác quỷ lại chậm chạp không lộ diện, chỉ đơn thuần gây ra khủng hoảng.”
Lãnh Nguyệt nói đến đây rồi cũng rơi vào nghi ngờ sâu đậm, vì tình hình này khác với những gì anh ta biết.
“Trái lại tôi cảm thấy cái này không có khí không thể lý giải, vì đây là đệ nhị vực chứ không phải hiện thực chỗ chúng ta ở trước kia, mặc dù nơi đây nhìn qua không khác gì hiện thực, thế nhưng có thể áp đảo trên hiện thực, lý lẽ trong đó hoàn toàn không phải chúng ta có thể thấy.
Như chuyện trên đồng hồ vinh dự xuất hiện cái kỳ đóng băng này, hoàn toàn không tồn tại trong sự kiện linh dị ở hiện thực.
Năng lực của chúng ta sẽ bị đóng băng, hoặc nói năng lực con ác quỷ kia cũng sẽ chịu bị hạn chế trong thời gian nhất định đi? Vì nó khác logic tồn tại của Minh Phủ, nó cũng không thể nào cố tình đóng băng năng lực của chúng ta, khiến cho ác quỷ truy cùng giết tận chúng ta trong đó, cái này cũng không phù hợp logic.
Có điều phù hợp hay không phù hợp logic cũng không dùng được, dù sao thứ logic này cũng chỉ có nhân loại tôn sùng, quỷ vật mới không quản mấy thứ này của anh.
Dù sao ai cũng không đi nói chuyện quy luật khách quan với với một con kiến nhỏ yếu, muốn giữ lại anh chơi đùa, bản thân đứng ở ngoài quan sát anh một hồi, thấy anh khó chịu thì một cước giết chết, hoàn toàn không có bất cứ dự đoán nào.”
Lãnh Nguyệt nghe xong cách kiến giải của Hạ Thiên Kỳ chỉ gật đầu một cái không ý kiến, Hạ Thiên Kỳ cũng không tiếp tục nghiên cứu cái gì với Lãnh Nguyệt nữa, vừa rồi bọn họ có nghe được trong tòa nhà khám bệnh vọng ra mấy tiếng kêu thảm thiết, có lẽ là một số người thử bỏ trốn ra ngoài lại bị quay lại trong tòa nhà, kết quả bị ác quỷ giết chết.
Hiện tại tòa nhà khám bệnh đã được Hạ Thiên Kỳ nhận định là nơi nguy hiểm nhất, tòa nhà nằm viện bên kia hắn không xác định, có điều nghĩ tới bệnh nhân có thể đi đều liều mạng trốn đi, có lẽ cũng không phải nơi an toàn.
Trái lại canteen bên kia tương đối yên tĩnh, có điều cũng chỉ tương đối mà thôi, hắn có chứng kiến không ít người chạy trốn không có kết quả, sau đó đều chui vào canteen như ong vỡ tổ.
Có lẽ có một số người tương đối thông minh, cảm thấy bọn họ chạy trốn đã vô dụng, nên muốn chiếm đoạt thức ăn trước, sau đó chờ người bên ngoài tới cứu viện.