Dịch: Hàn Phong Vũ
Buổi tối, Triệu Tĩnh Thù không ngại phiền mà làm một bàn nhỏ đầy thức ăn ngon, một phần cũng là để chúc mừng vài người có thể bình yên quay về, bọn họ có uống với nhau vài ly cho phù hợp tâm tình trong lòng.
Trong suốt bữa ăn, Hạ Thiên Kỳ không quên nói lạinhững gì hắn nghe được từ Lương Nhược Vân và Ngô Địch cho mọi người biết.
Nghe xong, mặc là ai cũng cảm thấy tình hình của đệ tam Minh Phủ lúc này không cho phép bọn họ lạc quan, tất cả đều trải lòng nói chuyện về sức mạnh của mình hiện tại.
Hiện nay, mức độ quỷ hóa của Lưu Ngôn Mẫn chỉ dừng lại ở tứ chi, khoảng cách để có thể hoàn toàn quỷ hóa phá bỏ đến cấp lệ quỷ vẫn còn khá xa.
Còn như sức mạnh của Triệu Tĩnh Thù, so với Lưu Ngôn Mẫn mà nói thì cô còn yếu sức hơn đến mấy phần, chỉ có điều cái yếu sức này không phải vì bản thân cô yếu trên thực lực, mà là yếu về mặt sức mạnh đối phó với quỷ vật.
Thuật pháp mà Triệu Tĩnh Thù có thể công kích quỷ vật đều có hạn, hơn nữa, khi phát huy ra đến cực hạn một loại bất kỳ, chỉ một lần thôi cũng đủ khiến bản thân rơi vào trạng thái gần như cạn kiệt sức lực, hơn nữa về mặt sức mạnh cũng rất bình thường, đây cũng là một trong số chuyện khiến Triệu Tĩnh Thù cảm thấy rất phiền não.
Chỉ có điều khi cô buồn rầu về chuyện này, thì trong mắt Hạ Thiên Kỳ lại không đang kể chút nào. Vì dưới góc nhìn của hắn, số thuật pháp mà Triệu Tĩnh Thù nắm trong tay lúc này không nên dùng vào mục đích tấn công, chính xác là chỉ đơn thuần hỗ trợ.
Nói thẳng ra chính là, dù cho có phối hợp với những người khác để đối phó với quỷ vật, thì cô có thể sử dụng với tư cách là một phụ ma sư thuần túy.
Lãnh Nguyệt đã từng nhắc đến cái gọi là phụ ma sư này, mặc dù anh ta cũng biết chút thuật pháp phụ ma, nhưng vì chỉ là thuật pháp thiên về tấn công, đó là lý do mà hiệu quả phụ ma của anh ta cũng chỉ bình thường, hoàn toàn khác xa hiệu quả phụ ma của Triệu Tĩnh Thù.
Trong tình huống bình thường, có thực lực cấp quỷ mị thì hoàn toàn không có khả năng chiến thắng lệ quỷ, ngay cả việc chạy thoát khỏi móng vuốt của lệ quỷ cũng rất khó khăn, nhưng nếu như có sự phối hợp ăn ý, hai bên cùng hợp tác với nhau, trên lý thuyết cũng đã đủ dùng, nên vấn đề còn lại chỉ là kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Đương nhiên, cái gọi là lý luận này đều là Hạ Thiên Kỳ tự mình cảm thấy mà thôi.
Nhưng trước giờ hắn chưa từng thử qua, cũng không biết Triệu Tĩnh Thù có thể thực hiện phụ ma cho hắn, Mẫn Mẫn, và Lãnh Nguyệt hay không.
Cho nên để kiểm chứng điều này, Hạ Thiên Kỳ lại hẹn cả đội cùng nhau đến sau núi vào buổi sáng ngày mai, dự định tiến hành một đợt luyện tập tập thể thật sự, đến lúc đó, bọn họ có thể kiểm chứng vấn đề mà cả nhóm tranh luận có được hay không.
Biết rõ sức mạnh của Mẫn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù rồi, sức mạnh của Lãnh Nguyệt thì hắn lại không hỏi đến, bởi hắn biết rõ sức mạnh của Lãnh Nguyệt chỉ có thể ở cấp lệ quỷ trở lên, chỉ cần biết là nếu so với hắn sẽ chỉ có ngang hoặc hơn, tuyệt đối không yếu hơn.
Vì khi đánh lẻ ra nhập đội với bọn họ, chắc chắn xuất phát điểm của Lãnh Nguyệt cao hơn rất nhiều, kể từ lúc gia nhập vào công ty, hay ngay cả khi chưa nhận được một điểm vinh dự nào để cường hóa thực lực, anh ta đã có sẵn một mức thực lực nhất định có thể đối kháng với quỷ vật rất tốt.
Mà sau khi bọn họ cùng nhau nhận nhiệm vụ riêng, tham gia nhiệm vụ tập thể, số lượng điểm vinh dự anh ta thu được cũng kém hơn chứ không nhiều, hơn nữa Lãnh Nguyệt lại là tự mình lao vào tập luyện điên cuồng, gần như là ném toàn bộ thời gian rãnh rỗi của mình vào luyện tập, nếu nói sức mạnh của anh ta yếu hơn thì chỉ sợ là quỷ cũng không thèm tin.
Lưu Ngôn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù không đủ tư cách để thăng cấp lên quản lý, nhưng Lãnh Nguyệt thì hoàn toàn phù hợp với điều kiện yêu cầu, có một lần Hạ Thiên Kỳ hỏi anh ta có xin lên quản lý hay không, thì Lãnh Nguyệt chỉ lắc lắc đầu nói với hắn là vẫn chưa đề cập đến.
Còn nguyên nhân là thế nào thì Lãnh Nguyệt vẫn chưa nói, bất quá Hạ Thiên Kỳ chỉ suy đoán, có thể Lãnh Nguyệt đã dùng toàn bộ điểm vinh dự mình thu được để cường hóa thêm thuật pháp, cho nên chưa từng dùng đến điểm vinh dự để xin lên làm quản lý.
Lãnh Nguyệt không ngại nhắc nhở hắn một lần về cái phiền toái của bọn họ lúc này, điều này khiến cho hắn nhớ lại chuyện xin làm quản lý, hơn nữa khi nhìn đến Mẫn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù, hắn lại tạm thời quên đi để động viên tinh thần cho bọn họ, hy vọng bọn họ cũng có thể sớm có ngày đủ tư cách để thăng chức.
Trong lúc ăn bữa cơm này, hoặc nhiều hoặc ít gì cũng có chút nghiêm túc, mặc dù mỗi người đều uống hơi quá chén một chút, nhưng không biết vì sao mà trọng tâm câu chuyện trong lúc tán gẫu đều có liên quan đến công ty, cho nên lý do mà bầu không khí dần trở nên nghiêm túc thật sự có thể giải thích được.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Thiên Kỳ bị đồng hồ báo thức hắn đã đặt từ ngày hôm qua đánh thức, sau khi tỉnh dậy thì hắn rửa mặt cấp tốc cho xong, sau đó lại mặc bộ đồ thể thao rồi chạy xuống tầng dưới.
Khi hắn xuống đến nơi, thì Triệu Tĩnh Thù và mọi người cũng đều nai nịt gọn gàng chỉ chờ xuất phát mà thôi, đến ngay cả “chúa ngủ nướng” Mẫn Mẫn cũng dậy sớm hơn bình thường.
Triệu Tĩnh Thù lấy cho Hạ Thiên Kỳ một ly sữa đậu nành, dễ nhận thấy là cô đã thức dậy từ sớm để ép, Hạ Thiên Kỳ nhận lấy ly sữa uống một hớp lớn, vì vậy nên trong dạ dày vốn nóng hầm hập trở nên dễ chịu cực kỳ.
Cả bốn người một bên vừa trò chuyện một bên vừa đi về sau núi, bọn họ đi đến địa điểm thực hiện mục đích lúc này rất nhanh, chính là một mảnh rừng cây cối có phần thưa thớt.
Bỏ ba lô xuống, Hạ Thiên Kỳ thuận tiện nhìn qua Triệu Tĩnh Thù đang buộc mái tóc hơi ngắn của mình mà nói:
“Tĩnh Thù, kế tiếp cô có thuận tiện thì thử phụ ma cho chúng tôi, tôi nghĩ hẳn cô có thể hiểu rõ được ý tứ của tôi.”
“Có phải là dùng pháp lực nguyên gốc tác động lên người quỷ vật, tác động trên mình các anh đúng không?”
Triệu Tĩnh Thù nghe xong thì suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Không phải, nói chính xác hơn, là tung ra ở nơi mà chúng tôi yêu cầu, ví dụ như hai tay của tôi, hay vô nhuận kiếm của Lãnh Thần, hay ví dụ như đánh thẳng vào cái mồm đang ngái ngủ của tên Mẫn Mẫn kia.”
“Đông Thiên Kỵ anh đây không phải là muốn chết sao, tôi thấy cái miệng của anh mới rất đáng đánh.”
Hạ Thiên Kỳ không chú ý đến câu bắn trả lại của Mẫn Mẫn, mà chỉ mở lòng bàn tay ra nói:
“Đại khái chính là giống như những gì tôi vừa nói, cô thử xem, tôi nghĩ hẳn là có thể thực hiện được.”
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức thử xem.”
Mặc dù ngoài miệng Triệu Tĩnh Thù đồng ý tiếp tục, nhưng trong lòng thì lại không có chút gì để làm cơ sở cho yên tâm, dù sao đối tượng mà cô thi triển thuật pháp trước giờ đều là quỷ vật, còn thi pháp lên con người chỉ lần lần đầu tiên.
“Thiên Kỳ, tôi sẽ không làm gì cho mọi người bị thương chứ? Ngộ nhỡ tôi làm mọi người bị thương thì phải làm sao bây giờ...”
Triệu Tĩnh Thù nhìn Hạ Thiên Kỳ, trên mặt tràn ngập lo âu.
“Không phải lo, tôi vốn da dày thịt béo, đương nhiên, cô chỉ cần làm phép phụ ma đơn thuần mà thôi, cố gắng đừng phát huy ra một đại chiêu như khi đối phó với lệ quỷ lên người tôi là được, chắc chắn không có vấn đề gì đâu, đầu tiên cứ bắt đầu từ tôi đi.”
Để khiến Triệu Tĩnh Thù yên lòng hơn, Hạ Thiên Kỳ cũng thẳng thắn quỷ hóa toàn thần mình về trạng thái lệ quỷ, chỉ trong nháy mắt, nguyên là tiếng gió thổi ù ù xuyên qua núi rừng tức khắc im bặt, không còn chút tiếng động.
Mặc dù từng nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ quỷ hóa thành lệ quỷ, nhưng nói tiếp thì đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ còn tỉnh táo được đến vậy, hơn nữa còn được chứng kiến Hạ Thiên Kỳ biến thành lệ quỷ ở khoảng cách gần đến như vậy.
“Đông Thiên Kỵ, bộ dạng anh như thế này cũng quá mức dọa người đi.”
Sau khi nhìn thấy thân thể Hạ Thiên Kỳ trở nên to lớn dị thường, những đường vân đỏ như máu chạy dày đặc trên mặt, bất kể là Lưu Ngôn Mẫn hay Triệu Tĩnh Thù đều có chút tâm lý bồn chồn, ai cũng có thể cảm nhận được một thứ áp lực vô hình.
“Đừng nhiều lời nữa, Tĩnh Thù, bây giờ cô có thể thử phụ ma lên hai cánh tay này của tôi, đến đi.”
“Được.”
Thấy Hạ Thiên Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng, Triệu Tĩnh Thù cũng bắt đầu bắt ấn thuật pháp, theo một chuỗi lẩm nhẩm sau đó, hai tay cô đan chéo xoay nửa vòng trước ngực, sau đó điểm một ngón tay vào trên hai cánh tay của Hạ Thiên Kỳ nói:
“Phụ...”
“Ai ui!”
Triệu Tĩnh Thù còn chưa kịp nói hết, Hạ Thiên Kỳ cảm giác được một luồng nhiệt lưu nóng rực chạy dọc theo hai cánh tay, sau đó thì đau đến mức hắn phải kêu lên đau đớn, vội vã kêu ngừng lại:
“Không được, không được, tôi cảm giác rằng hai tay của tôi giống như bị đốt trụi.”
Hạ Thiên Kỳ có vẻ hơi có phần mất mát, suy nghĩ một chút rồi hỏi Triệu Tĩnh Thù:
“Lúc bình thường khi cô thực hiện phụ ma trên phù chú, toàn bộ có thể dùng phụ ma mặt nào? Sức phá hoại? Sức mạnh? Hay cái gì đó khác nữa?”