Dịch: Hàn Phong Vũ
Vài cảnh viên phụ trách đi đến chỗ công ty tài chính của Hoàng Văn, để điều tra tình hình của cô ta cũng đã quay về.
“Hoàng Văn mới vào làm việc trong công ty này năm nay, tính cách u ám, không giỏi giao tiếp, cũng không tham gia bất cứ hoạt động gì mang tính chất tụ hội, mỗi ngày đều ngược suôi theo các ca trực, khả năng làm việc rất mạnh.”
Một cảnh viên vừa quan sát bản ghi chép trên tay mình vừa báo cáo tình hình của Hoàng Văn cho Hạ Thiên Kỳ nghe.
“Không có thu hoạch gì đặc biệt hay sao? Ví dụ như trong hai ngày nay Hoàng Văn có biểu hiện khác thường linh tinh gì đó…”
Nghe tên cảnh viên kia nói xong, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được hỏi một câu.
“Không có, trên thực tế cũng không có người nào qua lại hay thân thiết với Hoàng Văn, nên về chuyện đời tư cá nhân của cô ta rất không rõ, chỉ cảm thấy rất kỳ quái thôi.”
“Được rồi, anh vất vả rồi.”
Hạ Thiên Kỳ nói một câu có tính chất biểu trưng với gã cảnh vên kia, đợi sau khi tên cảnh viên kia bỏ đi, Hạ Thiên Kỳ quay về Lãnh Nguyệt ngồi bên cạnh nói:
“Xem ra, trông chờ vào bọn họ đúng là không tra được gì, hay là cứ tự thân mình ra tay thôi.”
Trong lúc điều tra chân tướng, về mặt xác thực đầu đuôi sự việc này, Lãnh Nguyệt không có sẵn yếu tố nào để làm ưu thế, nên phần lớn thời gian anh ta là người rất biết nghe lời người khác, Hạ Thiên Kỳ nói làm sao để điều tra thì cứ làm như thế để điều tra.
Nên khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói phải tự mình đi tìm Hoàng Văn, Lãnh Nguyệt vẫn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý đề nghị này của Hạ Thiên Kỳ.
Lại nói tiếp, thời gian khi hai người đang điều tra nhiệm vụ thần quái, từ lúc chỉ vừa biết nhau đã có sự ăn ý đầy đủ mười phần. Một người ở lại phụ trách điều tra công việc, một người phụ trách giải quyết công việc, ưu điểm khuyết điểm của hai người bù đắp cho nhau.
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Hơn 4 giờ chiều, một tổ cảnh viên khác phụ trách điều tra về Hoàng Văn từ hàng xóm của cô ta cũng về đến đồn cảnh sát.
Tổ cảnh viên này có nghe ngóng được một số tình hình, nhưng so với tổ trước đó thì nhiều thông tin hơn.
“Những cư dân ở tầng lầu chỗ Hoàng Văn, một tầng có ba hộ gia đình sinh sống, sát vách là một đôi tình nhân trẻ tuổi, có vẻ bọn họ chưa bao giờ gặp qua hai mẹ con Hoàng Văn, nên cũng không có bất cứ manh mối nào đáng giá để cung cấp, trái lại có một người lớn tuổi sống phía đối diện cô ta, nói trong những ngày bình thường có gặp qua mẹ con Hoàng Văn vài lần.
Trong đó có một lần ông ấy có ấn tượng tương đối sâu sắc, ông ta chỉ vừa mới đi xuống lầu, lại gặp Hoàng Văn dẫn con gái cô ta đi lên lầu, vẻ mặt Hoàng Văn lúc ấy rất khó nhìn, do ông lão kia kể lại, giống như đang bị con gái cô ta uy hiếp.”
Tên cảnh viên này vừa nói đến bây giờ, thì lại tức khắc đổi giọng:
“Có điều lời nói của ông lão này không hoàn toàn tin tưởng được.
Năm nay ông lão ấy đã hơn tám mươi rồi, tai và mắt cũng không còn tốt nữa, lại thêm trước đó tôi có qua nhà của Hoàng Văn. Con gái cô ta là một đứa bé ba bốn tuổi, mặc dù không quá thích nói chuyện, nhưng vẫn rất khôn ngoan nhu thuận.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Hạ Thiên Kỳ phất phất tay, ý bảo tên cảnh viên này có thể rời đi, trên tay hắn cầm một tập văn kiện mà Trình Hải Minh vừa mới đưa đến.
Tập văn kiện này tổng hợp toàn bộ vụ án mất tích chưa tra ra của thành phố Trinh Giang trong mấy năm qua, do Trình Hải Minh nhận được từ thành phố Trinh Giang sau khi gửi yêu cầu hợp tác điều tra.
Ước chừng hơn hai mươi vụ xảy ra.
Trong đó trẻ em mất tích xảy ra năm vụ, người trưởng thành có mười một vụ, người già có ba vụ, còn có loại như người vô gua cư, hay nhân viên không rõ ràng có sáu vụ.
Vì trước kia khi còn ở thành phố Trinh Giang, Hoàng Tư Điềm cũng chưa từng đến vườn trẻ nào, nên rất khó quy kết năm vụ trẻ em mất tích kia quy kết vào con bé, còn mười một người trưởng thành kia, trong đó có hai người là bảo mẫu, ba y tá, và hai bác sĩ làm ở khoa phụ sản.
Mà hai người làm giúp việc này, thời điểm trước khi mất tích, bọn họ có ở chưng với gia chủ nơi mình làm việc, hộ gia đình này Hoàng Văn, hơn nữa đối tượng chăm sóc là Hoàng Tư Điềm.
Còn ba y tá và hai bác sĩ phụ sản kia, sự mất tích của bọn họ có vẻ rất kỳ lạ, vì bọn họ đều mất tích trong bệnh viện, nhưng không cách nào tìm ra.
Mà lúc ấy, trùng hợp là Hoàng Văn và Hoàng Tư Điềm củng ở bệnh viện kia.
Không phải cảnh sát thành phố Trinh Giang chưa từng nghi ngờ Hoàng Văn, nhưng Hoàng Văn đều có bằng chứng ngoại phạm mình không có mặt lúc đó, vả lại từ đầu đến cuối cũng không có bất cứ động cơ giết người nào, nên cảnh sát điều tra lại loại bỏ Hoàng Văn khỏi diện tình nghi.
Còn con gái của cô ta là Hoàng Tư Điềm, thời điểm khi mấy vụ án mất tích này xảy ra, thì phân chia ra là vừa sinh ra, một tuổi, hai tuổi, ba tuổi, trừ khi đầu óc của đám cảnh sát bị úng nước, nếu không tuyệt đối không thể đi nghi ngờ một đứa bé.
“Xem xét đống tài liệu này, kết hợp với thông tin chúng ta nắm được trước kia, thì con bé tên Hoàng Tư Điềm kia rất có thể là một con quỷ vật. Mặc dù Hoàng Văn cũng nằm trong diện tình nghi, nhưng có khả năng cô ta chỉ là người bình thường.”
Nói đến chỗ tổng kết này, thanh âm của Hạ Thiên Kỳ không khỏi dừng lại một chút, sau đó khó hiểu nhìn Lãnh Nguyệt hỏi:
“Nếu như con gái của Hoàng Văn thật sự là quỷ, có đủ khả năng giết người, hơn nữa còn có khả năng xoa sạch dấu vết thi thể, vậy thì con bé đó có thể không chỉ là phụ thân quỷ, hay quỷ phân thân.
Nếu như là phụ thân quỷ, là không thể có khả năng mạnh như vậy. Còn nếu như là lệ quỷ phân thân, mặc dù có thể làm được điều này, nhưng nếu như Hoàng Tư Điềm là một con lệ quỷ phân thân, có lẽ không chỉ đơn giản giết chết vài người như vậy.
Lại nói thêm, nếu như lệ quỷ có thể làm Hoàng Tư Điềm thành phân thân, vậy thì Hoàng Văn có thể phân thân của nó mới đúng. Nhưng bình thường cô ta liên tục ngược suôi làm việc, có thể thấy đã có sẵn năng lực làm việc rất mạnh, dễ nhận thấy không phải như vậy.
Còn nếu như là ác mộng, nói trắng ra chỉ là khống chế con người, sẽ không vượt quá cái phạm vi khả năng điều khiển con người.
Cho nên cũng không có khả năng.
Ngoài ra, tôi còn có một suy nghĩ sâu xa, đó là Hoàng Văn vẫn chưa kết hôn, trên tài liệu cũng không có ghi chép cô ta từng có bạn trai, vậy thì rốt cuộc đứa nhỏ Hoàng Tư Điềm ở đâu ra?”
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
Lãnh Nguyệt nghe xong thì nhíu hai đầu chân mày lại suy nghĩ một chút, sau đó anh ta lại có chút không xác định nói:
“Có lẽ con bé kia là một con quỷ anh.”
“Quỷ anh?”
“Ừ, nói trắng ra là nhân loại đã sinh hạ một con quỷ vật sơ sinh.”
Hạ Thiên Kỳ nghe xong vẫn có chút không rõ, hỏi:
“Quỷ anh không phải là quỷ vật sao, có gì khác với quỷ vật bình thường?”
“Khác biệt rất lớn, vì quỷ anh và nhân loại giống nhau, đều có thể trưởng thành. Quỷ anh giống như thiên chi kiêu tử* giữa quỷ vật, ngay từ lúc vừa được sinh ra đã có sẵn năng lực rất mạnh, hơn nữa theo sự trưởng thành của nó, năng lực của nó cũng trở nên ngày càng mạnh hơn, mãi cho đến khi đột phá ác quỷ, hay thậm chí là quỷ vương.”
*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.
Nghe đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ không nhịn được ngắt ngang lời Lãnh Nguyệt hỏi:
“Nếu quỷ anh là do nhân loại sinh ra, vậy thì làm sao nó đến được? Người và quỷ kết hợp sinh ra? Dù sao thì cũng không thể đang yên đang lành mà tự dưng lại mang thai đi?”
“Thời điểm Hoàng Văn mang thai quỷ anh, cô ta chắc chắn đã mang thai, nên quỷ anh mới có thể chui vào cơ thể cô ta, ăn sống cả phôi thai nguyên gốc, sau đó được sinh ra.”
Miêu tả của Lãnh Nguyệt không khỏi khiến Hạ Thiên Kỳ nổi lên một thân gai ốc, vì điều này với trải nghiệm của hắn có chút giống nhau. Sự ra đời của hắn, không phải do ác linh nhập vào cơ thể, sau đó ăn sống phôi thai nguyên bản, vì thế mà được sinh ra đời.