Dịch: Tiểu Ngư | Biên: Hàn Phong Vũ
Thấy động tác tay Vương Tang Du, hai người tức khác đều lên tinh thần, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, giống như bọn họ có thể thấy rõ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì như Vương Tang Du.
Cả ba người đều nín hơi nghe động tĩnh phát ra bên ngoài, Vương Tang Du nhờ vào hai người giấy đi lại ngoài hành lang, thấy được một bóng người mơ hồ trong mảnh bóng tối đen đặc.
Bóng người này dừng lại ở cổng quán trọ, cả người bị bóng tối bao phủ, cả người không ngừng run lập cập.
“Có...Có ai không”
“Có ai ở đây không!”
Sau khi người này run rẩy hỏi một tiếng thì sợ hãi hét to.
Tiếng hét theo hành lang vọng tới phía cuối, thật lâu mới tan biến.
“Nghe... Có nghe gì không?”
Trong phòng, Triệu An Quốc vô cùng hoảng hốt trợn tròn đôi mắt. Một mặt không tin nổi nhìn Vương Tang Du và Đào Kim Sơn:
“Có người trong hành lang.”
“Bây giờ làm gì có ai trong hàng lang! Không cần nghĩ cũng biết là quỷ.”
Đào Kim Sơn run rẩy nói. Sau đó, hắn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên chán chả biết đổ ra lúc nào, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn giống như người mắc bệnh nặng.
“Tôi thấy ông cũng giống quỷ đấy.”
Mặt không chút khách khí, Đào Kim Sơn sợ tới mức sắp tè ra quần. Triệu An Quốc nhịn không được mỉa mai hắn một câu.
“Xuỵt...”
Lúc này Đào Kim Sơn muốn giải thích nhưng Vương Tang Du lại chau mày ra hiệu cho bọn hắn đừng lên tiếng. Bây giờ, hai người không nói nhảm nữa mà lần nữa nín thở lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Ở trong hàng lang, Vương Tang Du điều khiển người giấy của cô, dán trên mặt đất di chuyển về phía trước không chút tiếng động.
“Có ai ở đây không! Trả lời tôi đi!”
Trong hành lang lần nữa vang lên tiếng thét của một người đàn ông, trong tiếng thét tràn đầy sốt ruột và sợ hãi.
Lần này, Đào Kim Sơn và Triệu An Quốc đều nghe rất rõ ràng, nhất là Triệu An Quốc lại thay đổi trong nháy mắt, khuôn mặt trở nên cổ quái tự nói:
“Cái này, sao có thể? Chẳng lẽ hắn không chết sao?”
“Ông nói ai? Là giọng nói vang lên trong hành lang kia sao? Tôi nghe cũng có chút quen thuộc!”
Đào Kim Sơn gãi đầu, cảm thấy cái tên đó nằm ngay bên miệng hắn.
“Đó là giọng của Lý Khang Địch!”
Triệu An Quốc nói ra đáp án. Sau khi nghe xong mặt của Đào Kim Sơn lộ vẻ chợt hiểu, phụ họa nói:
“Đúng, là người mới tên Lý Khang Địch, có điều, không phải hai người nói hắn đã chết sao? Sao hắn lại ở bên ngoài...”
Nói đến đây, Đào Kim Sơn nhìn về phía Triệu An Quốc và Vương Tang Du không nói gì nữa.
Kỳ thật Triệu An Quốc cũng không rõ, dù sao người nói số thôn tin buộc chặt với tín mệnh là Vương Tang Du, hắn hoàn toàn là vì tin Vương Tang Du, nên hắn mới xác định Lý Khang Địch mất tích nhưng thực ra đã bị giết.
“Tên Lý Khang Địch kia... Thật sự đã chết rồi sao”
“Chắc chắn đã chết. Lý Khang Địch ngoài cửa kia là quỷ!”
Vương Tang Du gật đầu vô cùng khẳng định, tiếp theo bổ sung:
“Khả năng phán đoán của chúng ta có vấn đề, nhưng phán đoán của quản lý Hạ cũng sẽ không sai, nghi ngờ trước mắt không phải Lý Khang Định ngoài cửa kia có phải quỷ hay không, mà là vật ngoài cửa kia có phải là con quản lý Hạ muốn tìm không.
Tuy nhiên bất luận có phải hay không. Tôi đã tin cho hắn, không bao lâu nữa hắn sẽ về nên các anh không cần quá lo lắng.”
“Cô đã báo cho tiền bối”
Nghe Vương Tang Du nói đã báo chuyện này cho Hạ Thiên Kỳ. Triệu An Quốc và Đào Kim Sơn đều lộ vẻ vui mừng, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều so với vừa rồi.
“Ừm.” Vương Tang Du khẽ gật đầu, sau đó không biết người giấy phụ trợ thấy gì, trong đôi mắt có chút mệt mỏi nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Nó đang tới!”
Trong hàng lang bắt đầu vang lên tiếng bước chân nặng nề đi tới, và tiếng gào thét hổn hển của người đàn ông.
Vương Tang Du sợ người mới kia chịu không nổi sợ hãi mà nhảy cửa sổ, hoặc là xông thẳng ra ngoài chạy trốn, cho nên còn cố ý gửi một tin tức cho bọn họ, nhắc nhở bọn họ giữ vững bình tĩnh, chỉ cần đường hoàng chờ trong phòng là được, Hạ Thiên Kỳ đang chạy về bên này.
Có thể người mới cũng lo lắng về bọn họ, nhưng vô cùng công nhận thực lực của Hạ Thiên Kỳ.
Cửa phòng bị gõ nặng nề liên tục. Người giấy mà Vương Tang Du điều khiển, trước sau vẫn giữ khoảng cách với Lý Khang Địch, khoảng cách này không xa không gần, lúc cần thiết cô có điều khiển người giấy phát động tấn công Lý Khang Địch.
Có điều tấn công Lý Khang Địch không phải mục đích, mục đích của cô chính là giám sát, nói trắng ra cô sợ Lý Khang Địch chạy trong hành lang, đến lúc đó lại khổ cho Hạ Thiên Kỳ chạy tới chạy lui một chuyến không công.
Lúc đầu, Lý Khang Địch gây ra tiếng động rất lớn nhưng lát sau lại hoàn toàn yên tĩnh.
“Sao ngoài cửa không có tiếng động? Con quỷ kia đi rồi phải không?”
Lúc này Triệu An Quốc và Đào Kim Sơn cùng nhìn về phía Vương Tang Du, vì ở đây chỉ có Vương Tang Du mới biết chuyện ngoài hành lang.
“Không phải, hắn chỉ dừng lại trước cửa phòng.”
“Nó định làm gì?”
“Không biết, nó đang lấy chìa khóa mở của phòng đi vào.”
Nói đến đây, đột nhiên hai mắt Vương Tang Du sáng lên rồi kích động nói:
“Quản lý Hạ đã về!”
- ---
Hạ Thiên Kỳ đứng ở một bên hành lang kiên nhẫn quan sát nhất cử nhất động của Lý Khang Địch.
Thực sự mà nói, hắn không nhìn ra dáng vẻ của người đàn ông đang dùng chìa khóa mở cửa kia có tới chút kỳ quái nào, rõ ràng giống như một tên nhát gan chấn kinh quá độ, nóng lòng tìm một chỗ ẩn thân.
Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ rồi bước ra trước một bước, tiếp theo hắn trực tiếp xuất hiện ở vị trí cách Lý Khang Địch không xa, sau đó hắn lần nữa bước ra một bước, cả người đã đi tới sau lưng Lý Khang Địch.
Trong quá trình này, Lý Khang Địch vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Chỉ cảm thấy bất an thử mở khóa cửa tới khi cửa phòng bị hắn đẩy ra thôi.
Mà ngay lúc Lý Khang Địch đẩy cửa phòng ra, lại thấy Hạ Thiên Kỳ đột nhiên lệ quỷ hóa, sau đó vung ra một quỷ trảo chộp tới Lý Khang Địch.
Chỉ là khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, là cái quỷ tráo hắn vung ra này hoàn toàn chộp hụt, một cái chớp mắt tiếp theo, Lý Khang Địch đã bước vào phòng, sau đó nặng nề khép cửa phòng lại.
Trong hành lang lần nữa khôi phục yên tĩnh trước đó, chỉ có cái chuông gió treo trên quầy lễ tân kia vang tiếng “linh Linh” như muốn nói gì đó.
“Sao rồi Quản lý Hạ?”
Lúc này Vương Tang Du ra khỏi phòng, Triệu An Quốc và Đào Kim Sơn theo phía sau.
“Chuyện còn quỷ dị hơn so với dự đoán của tôi, thứ kia không phải một con lệ quỷ bình thường.”
Hạ Thiên kì không phải trả lời Vương Tang Du mà là đang trả lời chính hắn.
Tung một cước đá văng cửa phòng trước mặt, mùi máu tanh có chút gay mũi trong phông tức khắc công ra, Triệu An Quốc che mũi nhìn thoáng qua gian phòng chìm trong bóng tối đen đặc, nghi ngờ hỏi:
“Sao lại có mùi máu nồng nặc vậy?”