Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team
“Ha ha, cọng rác nhỏ, mày trái lại còn tiếp tục kiêu ngạo nữa? Tao xem mày có thể tránh thoát mấy lần!”
Lão Mập đắc ý cười như điên, trên thực tế trong mắt hắn, Hạ Thiên Kỳ đã là một người chết, bởi vì Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không thể tránh thoát một chiêu này của hắn, chỉ có thể đơn thuần thụ động chịu đòn.
Hạ Thiên Kỳ trong lòng buồn bực suy nghĩ muốn chửi má nó, loại biến hóa này của lão Mập ưu và khuyết điểm đều rất rõ ràng.
Ưu thế là sức tấn công rất mạnh, tốc độ tấn công cũng là cực nhanh, sau khi lệ quỷ hóa lão Mập cũng giảm đi tính linh hoạt của hắn, thế nhưng trên sức mạnh lại tăng hơn gấp mười lần.
Hắn ngồi ở đó, dựa vào cổ của hắn có thể đưa dài, đòn tấn công của hắn cơ hồ là không góc chết.
Đương nhiên, thế trội là như thế này, nhưng khuyết điểm cũng đồng dạng như vậy, bản thân lão Mập không nhúc nhích được, có thể di động cũng chỉ có cái đầu hắn dùng làm vật tấn công, cứ như vậy chỉ cần hắn có thể tiếp cận thân thể của lão Mập, vậy thì lão Mập xem như xong đời.
Nhưng muốn đến gần người cũng rất không dễ dàng, vì biên độ lão Mập xoay đầu thật sự quá nhanh, đồng thời bản thân đầu người còn có chứa lực hút kéo nuốt chửng, cái này cũng giảm đi mức trên hạn độ của hắn rất lớn, có thể nói là tiêu tán rất nhiều.
Đang trong lúc Hạ Thiên Kỳ suy tư trong lòng tìm cách chuyển bại thành thắng, cái đầu dữ tợn kia lần nữa lao thẳng về phía hắn cực nhanh, mang theo lực hút khó có thể ngăn cản được.
Bên này Hạ Thiên Kỳ và lão Mập chiến đấu kịch liệt, bên kia, Mộc Tử Hi và hai người Hầu Tử cũng đối chọi gay gắt.
Khác với Chú thuật sư bình thường thi pháp, thi pháp của Mộc Tử Hi lại vôc cùng xem trọng tính chất, có thể nói anh ta không giống như đang thi triển pháp, trái lại giống như đang vẽ một bức tranh.
Quỷ nhãn của tiểu Ngũ đã hoàn toàn cô lập bọn họ với những người khác, nói cách khác, coi như có là mấy người Hạ Thiên Kỳ bên kia giải quyết xong đối thủ của mình rồi, cũng rất khó trước thời gian nhúng tay vào chiến sự bên này.
Trên thực tế cho dù không có quỷ nhãn của tiểu Ngũ cô lập, Lữ Nhữ Nham cũng đã ở trong bóng tối khởi động trận pháp, nếu không thì Hạ Thiên Kỳ và lão Mập vừa rồi chiến đấu kịch liệt như vậy, đã sớm lan đến gần những người khác.
Trong biệt thự này trong trong ngoài ngoài đều bị Lữ Nhữ Nham bố trí nhiều trận pháp, trận pháp không được có khu vực, trận pháp cấm thuấn di, còn có rất nhiều trận pháp hỗ trợ cho đám người Hầu Tử chiến đấu, quả nhiên cũng xem là hoàn toàn chặn kín toàn bộ đường lui của đám người Hạ Thiên Kỳ, cho dù là ai cũng đừng nghĩ tùy tiện rời đi.
Bút lông trong tay toát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, ánh mắt Mộc Tử Hi bừng sáng, một tay cầm bút múa cực nhanh giữa trên hư không.
Lại thấy chỗ bức họa, một con rồng lớn ánh sắc vàng lóng lánh thoát ẩn thoắt hiện, bốn phía mơ hồ có tiếng rồng kêu vọng tới, chấn động tâm thần người.
Hai con lệ quỷ vô thanh vô tức đi tới sau lưng Mộc Tử Hi, tiếp theo, một con lệ quỷ trong số đó tản ra mùi thối khiến kẻ khác buồn nôn, khuôn mặt nó đột nhiên nứt ra từ chính giữa, sau đó một cái lưỡi dài đầy gai nhọn đột nhiên đâm về phía Mộc Tử Hi.
Mộc Tử Hi lúc này cảm ứng được cái gì, trên mặt đột nhiên lộ ra vui vẻ, thong dong điềm tĩnh xoay người, trong nháy mắt bị cái lưỡi dài đầy gai nhọn kia đâm xuyên qua.
Nhưng quỷ dị là, trong quá trình không tràn ra đến một chút vết máu nào, lúc này nhìn lại Mộc Tử Hi bị đâm xuyên qua kia, đã hóa thành một vệt sáng rực tan thành mây khói.
Đó không phải là bản thân Mộc Tử Hi, mà chỉ là một bức họa do hắn sáng tạo.
Như thật như ảo, kẻ khác khó mà phân biệt.
Một kích thất bại, con lệ quỷ kia vừa muốn phẫn nộ gầm thét, lại hét thảm lên một tiếng thảm thiết, lại thấy không biết từ lúc nào, cũng không biết từ nơi nào, đột nhiên xuất hiện một con trường long khí thế to lớn, trường long kia vãy đuôi, con lệ quỷ kia đã bị đánh thành mảnh vụn.
“Nó ở nơi nào? Làm nó hiện rõ chân tướng cho tao!”
Lại một con lệ quỷ bản thân cực nhọc vất vả bồi dưỡng bị giết chết, điều này khiến Hầu Tử vô cùng tức giận, hắn vừa mới tưởng rằng đã đánh lén Mộc Tử Hi thành công, nhưng kết quả lại bị Mộc Tử Hi giết chết.
“Quỷ nhãn tróc nã!”
Tiểu Ngũ nói thầm một câu, lại thấy hai nhãn cầu trôi nổi phía trên, một viên trong số đó từ màu đỏ biến thành màu xanh lá cây, sau đó từ bên trong phóng ra một bó ánh sáng màu xanh lục, trực tiếp đánh xuống người Mộc Tử Hi.
Thân thể thật của Mộc Tử Hi đang dần xuất hiện trong tầm mắt tiểu Ngũ và Hầu Tử, nhìn thấy Mộc Tử Hi bị tiểu Ngũ tìm được, quỷ khí quanh người hắn dốc hết ra, cuối cùng hóa thành vô số mũi tên sắc bén vọt thẳng tới Mộc Tử Hi.
“Có quỷ nhãn nhìn chằm chằm, xem ra muốn ẩn nấp rất khó khăn.”
Mộc Tử Hi rất kiêng kỵ hai khối nhãn cầu trên không trung kia, hắn nhìn biểu tình không chút hoang mang kia của tiểu Ngũ một cái, bút lông trên tay vung lên, trước người lại xuất hiện một nắm tay to lớn.
“Đi!”
Mộc Tử Hi khẽ quát một tiếng, lại thấy nắm tay to lớn kia đột nhiên đánh thẳng về phía mấy mũi tên kia, hơn phân nửa mũi tên bay tới bị nắm tay đánh nát, còn một số xuyên thủng qua nắm tay lần nữa bắn thẳng về phía Mộc Tử Hi.
Bóng dáng Mộc Tử Hi chợt lóe, bằng vào tốc độ trước đó Triệu Tĩnh Thù gia trì cho hắn, lại tránh khỏi dễ như trở bàn tay.
Thấy Mộc Tử Hi dễ dàng lại hóa giải thế công của hắn, sắc mặt Hầu Tử khó nhìn tới cực điểm, nhưng cũng không cảm thấy thực lực của hắn thua kém Mộc Tử Hi.
“Tao xem là mày vẽ nhanh, hay là tấn công của tao nhanh!”
Hầu Tử lúc này cũng tiến hành lệ quỷ hóa, sử dụng quỷ khí hóa thành một cây trường thương, trực tiếp bắn thẳng về phía Mộc Tử Hi.
Cùng lúc đó, hai con lệ quỷ còn lại cũng đánh úp về phía Mộc Tử Hi dọc theo hai hướng.
Biểu tình Mộc Tử Hi lộ vẻ ngưng trọng, lúc này anh ta lấy một chai nước thuốc thuật pháp trong lồng ngực, sau đó một hơi uống cạn sạch.
“Cho các người nếm thử Đồ ma chú của tôi.”
Mộc Tử Hi không hề chơi cứng chọi cứng với Hầu Tử và hai con lệ quỷ kia, dù sao anh ta làm Chú thuật sư, cận chiến giáp lá cà cũng không phải thế mạnh của anh ta, chỉ có giật ra khoảng cách, mới có thể bày ra thực lực của anh ta đến mức lớn nhất.
Vừa rồi anh uống cạn một chai nước thuốc gia trì giới hạn, điều này cũng khiến anh ta trở nên nhanh hơn, hầu như đến tình trạng đi lại như gió, chỉ để lại một chuỗi tàn ảnh cho Hầu Tử đuổi kịp mà đến.
Mộc Tử Hi mặc dù đang bỏ trốn, thế nhưng trên tay lại không nhàn rỗi chút nào, bút lông trong tay lần nữa toát ra ánh sáng rực rỡ, đang lúc né tránh hắn vẫn chuẩn bị chú thuật.
Tiểu Ngũ là người có quỷ nhãn thể chất, ngoại trừ đôi mắt ra, bản thân chính là một người bình thường, không cách nào quỷ hóa, cảng không cách nào lệ quỷ hóa. Nghiêm chỉnh mà nói, người quỷ nhãn thể chất chính là Phụ ma sư trong số người có thuật pháp, hiệu quả có thể tạo được phần lớn là hỗ trợ.
Chỉ có sau khi đạt đến thực lực nhất định, mới có thể dùng làm phụ ma cho mình, tăng cường thực lực của tự thân.
“Tiểu Ngũ, tao không đuổi kịp thằng khốn kia, mày đừng có ngớ người ra nữa, nhanh chóng nghĩ biện pháp cho tao!”
Tiểu Ngũ là thân tín của Lữ Nhữ Nham, hắn cũng không biết gì nhiều về tên thấp lùn này, chỉ biết tiểu Ngũ thuộc về một loại biến dị trong số quỷ vật thể chất, trời sinh có một đôi quỷ nhãn, có thể làm được theo dõi phạm vi nhất định trăm phần trăm không góc chết, cho dù là mấy con ruồi con muỗi bay vào đều không thể tránh được ánh mắt của hắn.
Đồng thời quỷ nhãn của hắn còn có thể nhìn thấu toàn bộ huyễn kính và huyễn thuật.
Mộc Tử Hi mới vừa rồi chính là thi triển một huyễn thuật, giấu đi thân thể thật của hắn, nhưng lại bị tiểu Ngũ phát hiện.
Nghe tiếng Hầu Tử, tiểu Ngũ thật thà gật đầu, sau đó nghe hắn thì thầm nói:
“Quỷ môn... Mở!”