Ác Linh Quốc Gia

Chương 830: Chương 830: Quyết không thỏa hiệp




Dịch:Hàn Phong Vũ

“Chuyện liên quan tới Minh Phủ.”

Lúc này Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống, cũng không quan tâm ly để trên bàn là của ai, thấy bên trong có nước thì uống ngay.

“Đó là ly của tôi!”

Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ ngay cả hỏi cũng không hỏi, đã lập tức dùng ly của cô uống nước, tức nhắc căm tức nhìn.

“Tôi còn không chê miệng cô. Nước buồn nôn đâu, mau nói chuyện chính.”

“Ông đi chết đi! Ông mới nhổ nước bọt vào trong ly!”

“Sao cô biết tôi có sở thích này?”

“A...” Sở Mộng Kỳ bị Hạ Thiên Kỳ chọc giận tới muốn phát cuồng, nhưng trái lại sau khi cười một tiếng, Hạ Thiên Kỳ lại nghiêm trang nói:

“Vừa rồi chỉ là đùa với cô một chút, chúng ta nói tiếp chính sự. Tôi đến đây chính là muốn hỏi thăm cô chút chuyện của đệ nhất Minh Phủ.”

“Muốn nghe cái gì?”

“Tôi không phải vừa thông qua sát hạch quản lý cấp cao sao, kết quả Lương Nhược Vân phải đi đệ nhị vực làm giám đốc, trước khi đi đã chuyển giao người nắm quyền đệ tam Minh Phủ cho tôi.

Nhưng đệ tam Minh Phủ thế nào cô cũng biết rồi, thực lực là yếu nhất trong ba nhà Minh Phủ, vẫn luôn bị khi dễ. Trước kia lúc có Lương Nhược Vân đã như vậy, chớ nói chi là sau khi tôi tiếp nhận.

Cho nên tôi muốn hỏi thăm cô chút chuyện liên quan tới đệ nhất Minh Phủ, bây giờ ai là người quản lý.”

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói mình đã thay thế Lương Nhược Vân, trở thành lão đại của đệ tam Minh Phủ, Sở Mộng Kỳ tức khắc bị kinh ngạc há to miệng, có chút khó mà tin được nói:

“Sao Lương Nhược Vân có thể giao đệ tam Minh Phủ cho ông?”

“Lời này của cô khiến tôi có chút khó chịu đấy.”

“Ý của tôi là nói, ngoài Lương Nhược Vân ra thì không phải đệ tam Minh Phủ còn có hai quản lý cấp cao khác sao, ông vừa mới tấn chức quản lý cấp cao, sao có thể giao cho ông, mà không giao cho hai người khác.”

“Có thể là Lương Nhược Vân cảm thấy tôi vẻ ngoài đẹp trai, lại có tài hoa đi, có điều đó cũng không phải trọng điểm, cô chỉ cần trả lời chuyện tôi hỏi cô là được.”

“Thực quá mức tự luyến.”

Sở Mộng Kỳ bĩu môi không tin, sau đó trả lời:

“Trước kia lão đại của đệ nhất Minh Phủ là Mặt Sẹo, có điều nghe nói đoạn thời gian trước đã đi tới đệ nhị vực, bây giờ hình như là Phương Thủ Tín quản lý đệ nhất Minh Phủ.

Con người Phương Thủ Tín này chính là một tên dã tâm điển hình, trước kia vẫn luôn tồn tại dưới tư cách cố vấn của Mặt Sẹo, xúc tu vừa sâu vừa dài, Hầu Tử bị ông giết chết trước đó chính là người của Phương Thủ Tín.”

“Vừa nghe tôi nói như vậy, xem ra vị trí này tôi ngồi không được bao lâu thì bị một cước đạp té chết rồi.”

Hạ Thiên Kỳ cười cười tự giễu, có điều nhìn bểu tình không mấy bi quan.

Mặc dù Sở Mộng Kỳ biết Hạ Thiên Kỳ là một tiểu cường* đánh mãi không chết, điển hình của phái yên vui, nhưng vẫn không nhịn được khuyên nhủ:

*Tiểu cường: Tên thân mật người Trung đặt cho con gián.

“Tới cái tầng thứ quản lý cấp cao này rồi, trong Minh Phủ gần như có thể rẽ ngang, hoàn toàn không bị ràng buộc quá nhiều.

Trước kia đệ tam Minh Phủ tuy nhỏ yếu không sai, thế nhưng bao gồm cả Mặt Sẹo, hay thậm chí là đám người Thạch Quỳnh cũng không dám tùy tiện mâu thuẫn với Lương Nhược Vân, chỉ là lợi dụng cọng xương sườn mềm muốn bảo vệ đệ tam Minh Phủ của Lương Nhược Vân, chậm rãi tiến hành ăn dần đệ tam Minh Phủ.

Nhưng bây giờ anh tiếp nhận, tôi nghĩ bọn họ sẽ trực tiếp lật mặt, sẽ không chừa lại đường sống cho đệ tam Minh Phủ.”

“Không phải không cho đệ tam Minh Phủ đường sống, mà là sẽ không để lại đường sống cho người của đệ tam Minh Phủ. Nhưng bọn họ sẽ không giết tôi, vì nếu tôi chết, đệ tam Minh Phủ cũng không tồn tại nữa, như vậy khu vực khổng lồ vốn cần dựa vào đệ tam Minh Phủ dọn dẹp, trong nháy mắt sẽ rơi xuống đầu bọn họ.

Điểm này là bọn họ không muốn thấy.”

“Hắn không giết ông, giữ lại cái mạng của ông, hành hạ ông tới chết, như vậy đệ tam Minh Phủ vẫn còn tồn tại, nhưng ông lại thành con rối mặc cho người làm thịt, nếu như vậy thì ông cảm thấy có ý nghĩa sao?

Cho nên tôi khuyên ông vẫn là nhẫn nhục chịu đựng là được rồi, bọn họ muốn cái gì, thì ông cho bọn họ cái đó, dù sao ông đã không còn trong vòng phía dưới nữa, người mới chết đi, còn có thể có người mới gia nhập vào.

Chờ sau này thực lực trở nên mạnh hơn, có thể đối kháng lại bọn người Phương Thủ Tín, lại trả thù bọn họ cũng không muộn, lúc này tuyệt đối không nên lật mặt với bọn họ.”

Mặc dù tuổi tác Sở Mộng Kỳ không lớn lắm, thế nhưng có thể lấy được chỗ đứng nhỏ nhoi ở đệ nhất Minh Phủ, đồng thời còn sớm tấn chức thành quản lý, thực lực bản thân là một mặt, quan trọng hơn là vì cô thông minh.

Cô sẽ không chủ động đi làm mích lòng một người nào, trước đó dẫn tới xung đột với Hầu Tử, cũng là vì Hầu Tử quá mức được đằng chân lân đằng đầu, từng bước khiến cô không thể lui được nữa. Dĩ nhiên, nếu không có đám người Hạ Thiên Kỳ Lãnh Nguyệt giúp đỡ, cho tới bây giờ có thể cô vẫn còn thận trọng ẩn núp, sợ bị Hầu Tử tìm được.

“Chuyện này tôi sẽ duy nghĩ thật kỹ.”

Hạ Thiên Kỳ biết Sở Mộng Kỳ là vì tốt cho hắn, nên cũng không nói thêm gì, dù sao Triệu Tĩnh Thù vẫn còn ở đây, hắn cũng không muốn Triệu Tĩnh Thù cảm thấy, là vì bọn họ còn trong Minh Phủ, nên mới khiến hắn thấy khó khăn.

Đây là điểm hắn không hy vọng thấy.

Thấy Hạ Thiên Kỳ gật đầu có chút thờ ơ, khiến Sở Mộng Kỳ có chút tức giận, cô lần nữa nâng cao âm điệu nói:

“Ông biết rõ ràng tài nguyên trong hiện thực không liên quan gì tới những quản lý cấp cao kia, vì sao bọn họ còn phải liều mạng tranh giành không?”

Hạ Thiên Kỳ nghe vậy sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu.

“Vì bọn họ muốn đào tạo thế lực của mình.

Chỉ cần lên tới quản lý cấp cao, Minh Phủ sẽ không trực tiếp phát phần thưởng ra nữa, thế nhưng, chỉ cần không tới cấp bậc quản lý cấp cao này, phần thưởng vẫn sẽ phát ra theo lẽ thường.

Bất kể là đệ nhất Minh Phủ, hay đệ nhị Minh Phủ bọn họ cũng không có quy định cưỡng chế sát hạch.

Ông có thể hiểu ý tứ tôi muốn nói không? Nói đúng là, bọn họ có rất nhiều thực lực rõ ràng đã đạt tới cấp ác quỷ, nhưng chức vị vẫn dừng trên mặt bằng quản lý.

Đây chính là nhân tố đấu tranh giữa Minh Phủ.”

Hạ Thiên Kỳ nghe xong trầm mặc không nói, Triệu Tĩnh Thù cũng cúi đầu suy nghĩ, chỉ có Sở Mộng Kỳ vẫn luôn nói:

“Nếu thực lực của tôi tiếp cận cấp ác quỷ, cũng sẽ bị một quản lý cấp cao tại chức nuôi trưởng thành, đợi đến khi hắn cảm thấy tương đối rồi, thì sẽ cho tôi thoát khỏi Minh Phủ, quay đầu vào đoàn đội của hắn.

Sở dĩ đệ tam Minh Phủ chưa từng có những thứ này, cũng là vì cấp cao quá yếu ớt, không cách nào chịu nổi hai nhà Minh Phủ khác, nên tự nhiên không cách nào sử dụng thuận tiện của Minh Phủ đào tạo thế lực thuộc về mình.

Chị Lương đã nói với tôi rồi, tình hình của đệ nhị vực rất phức tạp, một mình đi tới chắc chắn rất nguy hiểm, nên phần lớn người đều chọn dẫn đội đi cùng, như vậy tương đối an toàn hơn chút.

Nhưng ông tới đệ nhị vực, đối mặt đều là ác quỷ, dù sao không đến mức chỉ dẫn một số cấp lệ quỷ, hoặc là người yếu hơn đi thôi?

Ở đệ nhất Minh Phủ, loại chuyện này hoàn toàn không phải chuyện bí mật, nếu các người không biết, vậy chỉ có thể vì đệ tam Minh Phủ quá yếu, dù có lo lắng những thứ này cũng không dùng được.

Sở dĩ đệ nhất Minh Phủ phân thành hệ thống, cũng là vì các quản lý cấp cao đã định được thí sinh về chỗ mình rồi, nên mới cảnh cáo nội bộ cố gắng tránh khỏi tranh đấu.”

Những lời này của Sở Mộng Kỳ, rốt cuộc hoàn toàn giải đáp nghi ngờ về tranh đoạt giữa Minh Phủ, ban đầu hắn còn tưởng là tranh đoạt tài nguyên, là chỗ có lợi của các quản lý cấp cao, nên khi đó hắn cảm thấy rất bình thường.

Mãi đến khi hắn hiểu được, một khi tấn chức lên quản lý cấp cao không còn hưởng thụ phần thưởng Minh Phủ trực tiếp phát ra nữa, hắn mới nghi ngờ về chuyện này.

“Tôi suy nghĩ rõ rồi.” Hạ Thiên Kỳ theo thói quen rút điếu thuốc ra ngậm lên môi, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt.

“Ông cẩn thận nghĩ ra là tốt rồi, bất kể thế nào, cũng không thể đối nghịch với đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ.”

“Khụ khụ… Kỳ thực tôi muốn nói, bất kể thế nào tôi cũng sẽ không thỏa hiệp như đám cặn bã kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.