Ác Linh Quốc Gia

Chương 566: Chương 566: Sự kiện đoàn thể cấp quản lý




Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team

Hơn chín giờ tối, Hạ Thiên Kỳ mới quay về trụ sở từ bên ngoài, lúc này hắn sớm đã thành một người đầy mồ hôi thối, mệt mỏi hận không thể lăn ra đất mà ngủ.

Cưỡng ép mệt mỏi xuống đi vào phòng vệ sinh, thậm chí không đợi Hạ Thiên Kỳ cởi quần áo xuống, đồng hồ vinh dự đột nhiên vang lên.

Nghe âm thanh nhắc nhở tin tức của đồng hồ vinh dự, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn thoáng qua cổ tay, vẻ mặt hắn ít nhiều gì có chút cứng lại.

Vì tin tức này chính là Lương Nhược Vân gửi tới, muốn hắn tới một nơi tên là Quản thành tham gia sự kiện đoàn thể ở nơi đó vào mười giờ sáng ngày kia.

Trong thông tin còn đặc biệt nhắc tới, đây chính là sự kiện đoàn thể do chính cô dẫn đội tham gia, người tham gia là toàn bộ quản lý của đệ tam Minh Phủ.

Sau khi cẩn thận đọc tin tức này nhiều lần, cái mệt mỏi trước đó của Hạ Thiên Kỳ tức khắc biến mất rất nhiều, cả tinh thần lần thể xác đều như bị dội một chậu nước lạnh vậy.

Về sự kiện đoàn thể cấp quản lý, ít nhiều gì hắn đã từng nghe nói, đó là do Lương Nhược Vân thân là quản lý cấp cao dẫn đội, thứ phải đối mặt trong sự kiện này đều là quỷ vật cấp ác quỷ.

Lương Nhược Vân thân là nhân vật gần với cấp giám đốc nhất trong đệ tam Minh Phủ, tự nhiên sẽ không biết sợ một con ác quỷ. Nhưng những quản lý nhỏ này như bọn họ thì không như vậy, vì nếu ác quỷ có muốn chơi trò đánh lén đi nữa, vậy thì ọn họ cũng chỉ có thể bị chia ra giết trong nháy mắt.

Nhưng mặc kệ thế nào, đã có Lương Nhược Vân ở đây, còn có mấy người Lãnh Nguyệt, Mộc Tử Hi làm bạn, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng không có bao nhiêu sợ hãi, dù sao mệnh lệnh thi hành sự kiện đoàn thể đã hạ xuống, hắn chính là có sợ hơn đi nữa, thì vẫn phải đi chấp hành.

Không nghĩ tới chuyện sự kiện đoàn thể nữa, Hạ Thiên Kỳ ném quần áo đẫm mồ hôi qua một bên, đưa tay mở máy nước nóng thong thả tắm.

Chờ hắn tắm xong đi ra khỏi phòng vệ sinh, Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ cũng vừa vặn mở cửa đi vào, Lãnh Nguyệt thấy Hạ Thiên Kỳ chỉ quấn cái khăn tắm trên người vẫn không hề gì, nhưng Sở Mộng Kỳ này oa a một tiếng, như đang kêu lên vậy.

“Kêu la cái gì, tôi không phải trần truồng cả người, hơn nữa đây là địa bàn của tôi, đừng có làm như tôi đang đùa giỡn lưu manh vậy.”

Hạ Thiên Kỳ trừng mắt nhìn Sở Mộng Kỳ một cái, lúc này Sở Mộng Kỳ mới ý thức được Hạ Thiên Kỳ cũng không có gì bất thường, vì vậy lại lúng túng cười một tiếng, phủ nhận nói:

“Vừa rồi tôi chỉ nghĩ tới một chuyện tương đối kinh khủng mà thôi, ông cho là tôi đang phản ứng lại ông sao? Thật là...”

Sở Mộng Kỳ nói xong lại trực tiếp quay đầu rời đi, Lãnh Nguyệt trở tay đóng cửa nhà, xem chừng cũng không định nói chuyện với Hạ Thiên Kỳ, mà là đi về phía phòng vệ sinh.

“Lãnh thần, lẽ nào anh mắc đái sao?”

Hạ Thiên Kỳ thấy bộ dạng mỗi lần gặp hắn là không muốn phản ứng này của Lãnh Nguyệt, hắn không khỏi bĩu môi phun ra một câu.

Có điều hắn phun ra cũng nhanh mà đổi giọng cũng rất nhanh, lập tức đã lái trọng tâm câu chuyện trở lại:

“Tin tức Lương Nhược Vân gửi tới, hắn là anh cũng đọc được rồi đi, ngày kia chúng ta phải đi tới một nơi là Quản thành tham gia sự kiện đoàn thể.”

“Ừm.” Lãnh Nguyệt chỉ khẽ gật đầu, xem chừng còn đang nhớ tới chuyện Hạ Thiên Kỳ nói mình mắc đái. Lúc này Hạ Thiên Kỳ nhường lại lối vào phòng vệ sinh, quay về phía Lãnh Nguyệt bày ra một động tác tay mời vào, nghiêm trang hô:

“Hoan nghênh quang lâm, một vị khách nam, quý danh một khối tiểu hào ngũ mao.”

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên hô hai tiếng này gọi Lãnh Nguyệt khiến anh ta ít nhiều gì có chút phát mộng, anh ta do dự một chút, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rẽ đi trở về phòng ngủ của mình.

Nhìn Lãnh Nguyệt khó chịu đóng cửa phòng ngủ lại, Hạ Thiên Kỳ nói lầm bầm rất hả giận:

“Cho ông không để ý tôi, nhịn chết Lãnh tiện nhân ông đi!”

Sau khi quay lại phòng ngủ, Hạ Thiên Kỳ không sấy tóc, nghĩ tới bản thân mệt mỏi suốt một ngày mà không ăn uống gì hết, hắn ngồi trên giường do dự một chút, rốt cuộc vẫn là mặc quần áo vào đi ra khỏi phòng ngủ.

Gõ cửa phòng Lãnh Nguyệt một cái, hắn nói vọng vào trong.

“Tôi đi qua bên Tĩnh Thù, một hồi nữa anh cũng qua đó đi.”

Hạ Thiên Kỳ vốn định chế nhạo Lãnh Nguyệt vài câu nữa, thế nhưng suy nghĩ một chút hắn lại bỏ qua cái ý nghĩ này, dù sao thì bị Lãnh Nguyệt liếc cho trắng mắt cũng không phải chuyện quá mức thoải mái.

Đi qua khỏi cửa nhà, Hạ Thiên Kỳ cũng lười gõ cửa, lại lấy chìa khóa ra mở cửa đi thẳng vào. Hắn chân trước vừa mới bước vào, lại nghe tiếng nước chảy ào ào vang tới từ trong một gian phòng vệ sinh hơi chếch một chút, phán đoán từ âm thanh, hiển nhiên vị đang tắm trong kia cũng không hoàn toàn đóng cửa lại.

Dù vậy Hạ Thiên Kỳ cũng lười đi nhìn lén, dù sao bất kể là Triệu Tĩnh Thù hay là Sở Mộng Kỳ, trên cơ bản hắn đều đã nhìn gần hết, nếu đi qua nhìn lén mà bị phát hiện, tránh không khỏi sẽ bị mắng tới cẩu huyết lâm đầu*.

*Cẩu huyết lâm đầu: Mắng xối xả.

Vì vậy đứng ở cạnh cửa đợi mấy giây, Hạ Thiên Kỳ lại đi lùi ra khỏi nhà.

Bên này hắn vừa mới đóng kín cửa, lại thấy Triệu Tĩnh Thù sắc mặt trắng bệch đi lên từ đầu thang lầu, thân thể lảo đảo, nhìn qua lúc này tựa như chỉ cần một trận gió thổi tới, cũng có thể thổi ngã cô vậy.

“Cô không sao chứ?”

Hạ Thiên Kỳ thấy vậy vội vàng bước tới, một tay kéo Triệu Tĩnh Thù lảo đảo trở lại, Triệu Tĩnh Thù ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi vẽ ra một nụ cười, nói với Hạ Thiên Kỳ:

“Không sao, có điều đúng là hơi mệt một chút. Thiên Kỳ, anh đói bụng không, bây giờ tôi đi rửa cho anh ít táo.”

“Tự tôi rửa là được, cô muốn ăn gì, tôi xuống quán cơm ở lầu dưới mua về cho cô.”

Triệu Tĩnh Thù đã mệt thành như vậy, còn quan tâm hắn có đói bụng hay không, điều này cũng khiến Hạ Thiên Kỳ thấy ấm lòng, nhưng từ khía cạnh nào đó mà nói, hắn thật sự vô cùng lười nhác, bình thường ngay cả loại chuyện như rửa táo này hắn cũng không làm.

Vò vò tóc có chút xấu hổ, Hạ Thiên Kỳ đi theo sau lưng Triệu Tĩnh Thù mở cửa đi vào nhà.

Nhắc tới cũng trùng hợp, cứ như là một màn mới vừa rồi lại tái diễn vậy, hắn và Triệu Tĩnh Thù vừa mở cửa đi vào, Sở Mộng Kỳ lại cả người trần truồng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

“Tĩnh Thù, thấy khăn tắm của tôi...

A!”

Sở Mộng Kỳ còn tưởng rằng Triệu Tĩnh Thù đã quay về, kết quả khi cô thấy Hạ Thiên Kỳ đứng sau lưng Triệu Tĩnh Thù đang ngơ ngác nhìn mình, Sở Mộng Kỳ nhất thời hét lên một tiếng, lần nữa lui trở lại vào phòng vệ sinh.

“Hạ Thiên Kỳ, tôi phải giết ông, thối vô lại đáng chết nhà ông, ông thật sự quá mức vô sỉ...”

Sở Mộng Kỳ liên tục mắng chửi Hạ Thiên Kỳ trong phòng vệ sinh, ngược lại thì biểu tình của Hạ Thiên Kỳ tương đối bất đắc dĩ, rất vô tội giải thích với Triệu Tĩnh Thù:

“Tĩnh Thù cô phân xử công bằng, việc này trách tôi được sao? Tôi không chạy tới khe cửa, lại không làm gì với cô ta, là tự cô ta để mông trần không biết sợ mà chạy ra ngoài, lần này là tôi đây, nếu như đổi thanh người khác đã sớm báo cảnh sát bắt cô ta.”

Thấy Hạ Thiên Kỳ bày ra một bộ dạng có bao nhiêu oan ức, Triệu Tĩnh Thù thật sự không biết nên nói thế nào mới tốt, chỉ có thể nói da mặt của Hạ Thiên Kỳ này thật sự quá dày.

Dù có thế nào đi nữa thì Sở Mộng Kỳ cũng là một cô gái, vô tình hay cố ý, ít nhất chưa nói tới oan ức đi.

“Anh về trước đi, bằng không thì tôi sợ là một hồi nữa cô ấy ra ngoài lại nổi điên lên, tính cách của Mộng Kỳ anh cũng biết rồi.”

“Được rồi, tôi tự nhận xui xẻo.”

Hạ Thiên Kỳ bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại quay về Sở Mộng Kỳ vẫn đang mắng chửi hắn thậm tệ mà nói:

“Sở Mộng Kỳ, ngày mai nhanh chóng mua cho tôi vài chai thuốc nhỏ mắt, tránh cho mắt tôi đổ bệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.