Dịch: Hàn Phong Vũ
Đi ra khỏi sở cảnh sát khu vực Hưng Phúc, Triệu Tĩnh Thù có chút rầu rĩ nói:
“Tấn suất quỷ vật giết người có vẻ như càng lúc càng nhanh hơn, chỉ trong một ngày này thôi đã phát hiện ra hai cổ thi thể rồi.”
Trước đó không lâu, Hạ Thiên Kỳ lần lượt nhận được điện thoại của sở cảnh sát đến từ khu vực Phong Thành và sở cảnh sát khu vực Liễu Vân, nói rằng cùng phát hiện một thi thể nam giới trong nội thành thuộc khu vực của mình. Sau đó, Hạ Thiên Kỳ để Khúc Ưu Ưu ở nhà, hắn và Triệu Tĩnh Thù lại đi đến khu vực Liễu Vân trước.
Ở nơi này bọn họ gặp được ba người Đổng Phượng Thái, có điều ba người Đổng Phượng Thái cũng không chú ý đến bọn họ, bọn họ biết được từ chỗ sở cảnh sát nơi ấy vài thông tin, tên của nạn nhân là Lý Long, thời gian tử vong là vào khoảng hai ngày trước, nguyên nhân tử vong cùng giống nhau là đầu bị tổn thương nặng.
Mà khi bọn họ hỏi thăm tình hình của Lý Long, sở cảnh sát khu vực Phong Thành cũng gọi điện thoại đến cho bọn họ cùng lúc, nói là nhận được báo án rằng phát hiện một thi thể nam giới tại nơi ở.
Cho nên sau khi bọn họ dặn dò lại mấy câu giao phó đơn giản cho sở cảnh sát khu vực Liễu Vân rồi lại vừa như ngựa không dừng vó mà tiến đến sở cảnh sát khu vực Phong Thành, ở nơi này bọn họ cũng nhìn thấy Trương Nhạc đã bị giết chết.
Cách thức tử vong của Trương Nhạc này ít nhiều gì cũng có chút kỳ quái, vì thi thể của hắn ta nằm trên giường nhà mình, nhìn dáng dấp thì có vẻ như trước khi chết đã từng giãy dụa rất kịch liệt, thế nhưng cũng chỉ là kéo đi khiến cho khăn trải giường nhăn nheo một chút, sau đó lại bị người nào đó đập vỡ đầu.
Sau đó bọn họ đi theo người của sở cảnh sát khu vực Phong Thành này trở về, có lắng nghe tình huống bên này một chút, kết quả vẫn là không có chút đầu mối gì.
Cho đến nay đã xảy ra ba vụ án có cùng một cách thức gây án, trừ bọn họ ra, cảnh sát của thành phố Tuy Lăng còn đặc biệt thành lập một tổ chuyên án, để điều tra sự việc vừa phát sinh ra này.
Nhưng mà làm như vậy thì với suy nghĩ của Hạ Thiên Kỳ mà nói, chính là có thành lập đến một trăm tổ chuyên án cũng không thể dùng được, vì những vụ án này vốn dĩ cũng không phải là án mạng do nhân loại phạm tội.
Trên thực tế có rất nhiều cảnh sát cũng đã phát hiện ra sự kỳ lạ trong đó, bởi vì trong camera an ninh chỉ thu lại được cảnh Trương Nhạc quay về nhà, mà người thu lại được đến sau đó chỉ còn là giúp việc ở nhà hắn.
Và người báo án cũng chính là người giúp việc này.
Căn cứ vào những gì điều tra được, cứ cách mỗi ba ngày, Trương Nhạc sẽ gọi người giup việc đến nhà, sau đó làm một chút cơm nước và thức ăn có thể bảo quản trong tủ lạnh được khoảng mấy ngày. Nếu như không phải hôm nay vừa vặn đúng thời gian người giúp việc đi đến nhà hắn, sợ là thi thể Trường Nhạc còn phải mất đến mấy ngày nữa mới được phát hiện.
Cha của Trương Nhạc sau khi biết cái chết của hắn, hiện nay đang nằm trong phòng cấp cứu, tình hình không mấy lạc quan.
“Tổng cộng là bảy người, bây giờ đã chết ba người, chỉ còn lại bốn người, kế tiếp con quỷ vật kia sẽ tìm đến bọn họ rất nhanh thôi.”
Triệu Tĩnh Thù tự nói xong lại có chút bận tâm hỏi Hạ Thiên Kỳ:
“Bây giờ anh có đầu mối gì không?”
“Thật ra thì cái đầu mối hay gì gì đó đều có, nhưng mà hiểu biết với quỷ vật thì lại rất ít, nếu như có Lãnh thần ở chỗ này thì tốt rồi, lấy sự hiểu biết của anh ta với những sự vật thần quái, nhất định có thể biết rõ quỷ vật giết người lần này là thứ quỷ quái gì.
Mỗi khi đến thời khắc này, Hạ Thiên Kỳ đều có thể vô cùng nhớ đến Lãnh Nguyệt.
“Mấu chốt là Lãnh Nguyệt cũng không có ở nơi này, nếu như anh không biết gì về con quỷ vật kia, thì anh phải làm thế nào để đối phó với nó?”
“Lãnh Nguyệt không có ở đây thì không có nghĩa không có biện pháp làm rõ ràng, tôi nghĩ có một người có thể biết rõ, một lát nữa tôi gọi cho anh ta thử thời vận một chút xem.”
“Ai? Chẳng lẽ là Mẫn Mẫn sao? Nhưng mà Mẫn Mẫn cũng đã đi tham gia nhiệm vụ rồi.”
“Tại sao có thể là Mẫn Mẫn, những gì Mẫn Mẫn biết chỉ sợ không nhiều bằng tôi nữa ấy chứ.”
Hạ Thiên Kỳ nói xong lại mở điện đàm của đồng hồ vinh dự ra, sau đó tìm số điện đàm của Mộc Tử Hi gọi qua.
Hắn cũng không biết Mộc Tử Hi có tham gia nhiệm vụ hay không, cho nên sau khi nghe Mộc Tử Hi nghe máy, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng có chút kích động, thế nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà là rất bình tĩnh nói:
“Bên này tôi gặp phải một nhiệm vụ khó giải quyết, muốn nghe quan điểm của anh một chút được không?”
“Nói đi, xem tôi có biết gì không.”
Trái lại Mộc Tử Hi rất thẳng thắn, không tán gẫu thứ gì quá vô dụng.
Sau đó, Hạ Thiên Kỳ nói lại toàn bộ manh mối liên quan đến con quỷ vật kia mà hắn nắm giữ được nói lại cho Mộc Tử Hi nghe, một chút cũng không để thiếu sót. Mộc Tử Hi nghe xong thì suy nghĩ một lát, lại không để cho Hạ Thiên Kỳ thất vọng mà đưa ra một kết luận:
“Thứ cậu gặp phải rất có thể là quỷ hư.”
“Quỷ hư? Đó là thứ gì?”
“Quỷ hư là một loại quỷ vật có thể đan xen giữa hiện thực và ảo cảnh.
Loại ảo cảnh này nói trắng ra là, hay là chỉ người có mức độ tinh thần, ừm... Lại nói qua đơn giản một chút, thì nói chính xác đây là một loại quỷ vật có thể hoạt động ở cả hai giới hiện thực và hư huyễn.
Cũng giống như một con ếch vậy, vừa có thể sinh sống trong nước, vừa có thể sinh sống ở trên đất bằng.
Là loại quỷ vật tương đối khó đối phó, sức mạnh cứng chọi với cứng có thể không mạnh, nhưng lại có một năng lực tương đối khó giải quyết, có thể dễ dàng lôi kéo một người vào trong hư ảo rồi giết chết.
Nếu cậu đụng phải loại quỷ vật này, tôi chỉ có thể chúc cậu cầu được nhiều phúc.”
Hiển nhiên là Mộc Tử Hi không có chút lòng tin gì với Hạ Thiên Kỳ, điều này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ không phải rất thoải mái:
“Anh không thể nói ra được câu nào có thể kích thích năng lượng tốt lành được hay sao? Loại quỷ vật này có đặc điểm gì hay không? Ý tôi muốn nói là nhược điểm các loại gì đó kia.”
“Nhược điểm chính là thực lực kém lấy cứng chọi với cứng, mặc dù yếu nhất cũng có cấp lệ quỷ, thế nhưng lực tấn công cũng rất như nhau, tôi nghĩ cậu mới cần phải nghe rõ ràng ý của tôi.”
“Tôi nghe rõ ràng ý tứ của anh, nói đúng là nếu như chúng ta cứ chân ướt chân ráo thì đến sang năm mới giải quyết được nó, nhưng vấn đề là nó sẽ không lấy cứng chọi với cứng với tôi.”
“Xem ra cậu đã nghe hiểu rồi, còn chuyện gì nữa không? Tôi cũng đang bận đây.”
“Được rồi, vậy thì cúp điện đi.”
Trực tiếp ngắt cuộc trò chuyện với Mộc Tử Hi, Triệu Tĩnh Thù nhịn không được tò mò hỏi:
“Ai vậy?”
“Mộc Tử Hi, cũng là quản lý của đệ tam Minh Phủ.”
“A, anh ta nói gì vậy?”
“Anh ta nói con quỷ vật này tên là quỷ hư, là một loại quỷ vật có thể đi xuyên qua lại giữa hiện thực và hư ảo, năng lực đặc biệt quỷ dị khó giải quyết, thế nhưng thực lực bản thân cũng chỉ như nhau thôi.”
“Anh cảm thấy tin được không?”
“Có thể tin được phân nửa đi, nghe giọng điệu của Mộc Tử Hi, có vẻ như anh ta cũng chỉ là nghe nói lại, rốt cuộc là cái dạng gì thì còn phải dùng cảm giác của bản thân mình thôi, có điều rốt cuộc cũng biết được một phần về con quỷ vật kia, trái lại cũng không đến mức hai mắt tối tăm hết.”
Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ vô ý thức nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ vinh dự, sau đó hắn nhìn qua Triệu Tĩnh Thù nói:
“Được rồi Tĩnh Thù, bây giờ cô đi tìm một khách sạn nghỉ ngơi đi, chuyện về sau này thì cứ giao lại cho tôi, thực lực và khả năng của tôi hẳn là cô đã biết rõ rồi, cho nên cứ yên tâm đi.”
“Ừ, tôi tin tưởng anh không có vấn đề gì, nói thật thì tôi rất muốn giúp anh, thế nhưng tôi cũng không muốn làm vướng chân sau của anh, cho nên...”
Triệu Tĩnh Thù càng nói càng ảo não, nói xong lời cuối cùng rồi trái lại thở ra một nụ cười:
“Nói chung tôi sẽ chờ tin tức của anh, có ở lại nhà của Khúc Ưu Ưu, anh cũng đừng lợi dụng thời cơ nhìn lén người ta.”
“Tôi có bỉ ổi như vậy sao?”
“Dáng dấp không bỉ ổi, nhưng suy nghĩ thì rất bỉ ổi...”
- -
Cũng trong lúc đó, trong nhà Võ Đình Đình.
Đại Vĩ nhìn Võ Đình Đình không ngừng kiểm tra dọn dẹp toàn bộ, do dự cả hồi lâu sau mới mở miệng nói:
“Có thể chỉ là trùng hợp mà thôi, hay là tình hình cũng khác xa không đến mức gay go như tưởng tượng vậy, cứ xem như là sự thật có gay go như vậy đi, anh cảm thấy chúng ta cũng không cần thiết phải thu dọn đồ đạc để chạy trốn, mà là gọi cho Khúc Ưu Ưu, cùng cô ấy nghiên cứu qua chuyện này một chút.”