Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Thân phận của người này hiển nhiên không đơn giản chỉ là ông chủ của một tòa đô thị giải trí, vì từ giọng của Giang Chấn có thể cảm giác được, Giang Chấn rất sợ hãi người đàn ông này.
Hạ Thiên Kỳ không biết vì sao người đàn ông này phải dính vào, nhưng mặc kệ thế nào, đây cũng là cơ hội duy nhất bọn họ có thể bắt được, cũng không phải vì bọn họ quen biết, mà vì đây là cơ hội duy nhất quyết định bọn họ có thể còn sống thoát đi hay không.
“Anh còn nhận ra tôi không? Chúng ta đã từng gâp nhau ở đô thị giải trí.”
Hạ Thiên Kỳ cũng không quản đối phương có bằng lòng phản ứng mình hay không, lúc này hắn lại làm như người quen cũ đã lâu không gặp, kích động nhìn về phía người đàn ông vẫn ngồi trên tường rào khoa tay múa chân.
Vốn tưởng rằng đối phương có thể suy nghĩ một chút, nhưng khiến Hạ Thiên Kỳ vô cùng tuyệt vọng chính là, người đàn ông trẻ tuổi kia sau khi nhìn hắn một cái thì lắc đầu nói:
“Không có ấn tượng.”
Lời của người đàn ông trẻ tuổi khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng nghe vào tai Giang Chấn, lại khiến trong lòng hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vì điều này chứng minh, bọn người Hạ Thiên Kỳ và đối phương không phải cùng một phe.
Thấy đối phương vốn dĩ không muốn quan tâm hắn, Hạ Thiên Kỳ lại cắn răng vội vàng nói:
“Xin anh cứu chúng tôi, chỉ cần anh cứu chúng tôi, sau này bất kể chuyện gì tôi cũng đáp ứng!”
Lời nói này của Hạ Thiên Kỳ không phải hơi nước, vì ân cứu mạng, trong lòng hắn là không thể không báo.
Người đàn ông trẻ tuổi nghe xong lộ ra một bộ dạng rất nhiều hứng thú, nhưng không biểu hiện đồng ý cũng không nói không đáp ứng, chỉ quay về phía Giang Chấn đang tái xanh mặt mày châm chọc nói:
“Lấy thực lực cấp ác quỷ đi ức hiếp mấy tiểu quỷ cấp lệ quỷ, cái này có vẻ như không được hay lắm rồi đi? Ngoài ra, nếu không phải hôm nay tôi hơi mất ngủ, tên khốn đối diện anh kia sẽ phục sinh một con quỷ vương, đến lúc đó các người có bỏ chạy, thuận tiện cũng là chuyện của tôi.
Cho nên anh có thể nghe hiểu ý tứ của tôi không?”
Người đàn ông trẻ tuổi cứ việc nói nhàn nhạt như gió thoảng mây trôi, nhưng lời nói này lại đủ khiến tất cả mọi người tại chỗ khiếp sợ. Vì cái này cũng chứng minh, người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua rất cả lơ phất phơ kia, là người có thể có đủ bản lĩnh đánh lại quỷ vương, thực lực khó có thể tưởng tượng.
Giang Chấn mặc dù tính tình cuồng ngạo, thế nhưng loại cuồng ngạo này cũng phân ra người nào với người nào, trên thực tế chính là không cần người đàn ông kia nói bóng gió, hắn cũng có thể mơ hồ cảm giác ra, đối phương không phải người hắn có thể trêu chọc.
Trong lòng mắng thầm tại sao giữa chừng lại lòi ra một tên biến thái này, thế nhưng ngoài miệng Giang Chấn lại chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đáp lại:
“Tôi đã hiểu, bây giờ tôi lập tức rời đi, đi ngay bây giờ.”
“Ừ, đi thôi, phải biết nghề nghiệp của anh là cái gì, rốt cuộc ai mới là kẻ địch của anh.”
Lời nói của người đàn ông trẻ tuổi hiển nhiên có chứa yếu tố cảnh cáo, Giang Chấn liên tục nói đúng, sau khi nhìn lướt qua đám người Hâ Thiên Kỳ đầy cảnh cáo, hắn lại rời khỏi biệt thự rất không cam lòng.
Hầu Tử đã chết, tiểu Ngũ vẫn đang hôn mê, còn Lữ Nhữ Nham thì từ sớm đã không thấy tăm hơi dấu vết.
Thấy nguy cơ đối với bọn họ mà nói là mười phần chết không phần sống, bị người đàn ông trẻ tuổi tùy tùy tiện tiện nói mấy câu đã lập tức hóa giải, Hạ Thiên Kỳ có loại ảo giác đang nằm mơ, thậm chí có chút không dám tin đây là thật.
“Giúp tôi một chút.”
Lãnh Nguyệt run rẩy muốn đứng dậy trên mặt đất, Hạ Thiên Kỳ đưa một tay kéo Lãnh Nguyệt lên, sau đó hai người lại lảo đảo đi tới vị trí chỗ người đàn ông trẻ tuổi, rất là cảm kích nói:
“Cám ơn anh, nếu không có anh, mấy người chúng tôi đều đã biến thành tử thi.”
“Các người đừng hiểu lầm, tôi không phải cố ý đến đây cứu các người, như những gì tôi vừa nói trước đó, tôi vốn ở ngay biệt thự bên cạnh, mà các người thì làm tôi ngủ không yên.”
Người đàn ông trẻ tuổi nói rất nghiêm túc, như thể chân tướng của mọi chuyện chính là những gì hắn vừa nói ra vậy.
Lãnh Nguyệt có chút không lời chống đỡ, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại còn đang cảm kích nói:
“Bất kể thế nào đi nữa, kết quả đều là anh hóa giải nguy cơ cho chúng tôi, có thể năng lực của chúng tôi trong mắt của anh không đáng một đồng, thế nhưng sau này nếu có yêu cầu, chỉ cần một câu nói của anh, Hạ Thiên Kỳ tôi chắc chắn sẽ vạn tử bất từ!”
“Vậy cậu cho tôi số điện thoại.”
“Ách...”
Lời của người đàn ông khiến Hạ Thiên Kỳ có phần phát mộng, vốn tưởng rằng đối phương sẽ không đá đểu bán thân, nhưng cuối cùng thật giống sau này biết là sẽ dùng đến bọn họ, để Hạ Thiên Kỳ đọc số điện thoại di động của mình.
Hạ Thiên Kỳ vốn muốn nói số thông tin của mình, thế nhưng nhìn kỹ hai cổ tay của đối phương, hắn nhất thời hít vào một hơi lạnh, vì trên cổ tay đối phương vốn dĩ không có đồng hồ vinh dự!
Đồng hồ vinh dự là biểu tượng cho nhân viên của công ty, Hạ Thiên Kỳ nhớ rõ ông nội hắn cũng có mang, nhưng người này hiển nhiên không có mang, lẽ nào người này không phải người của Minh Phủ?
Nếu không phải là người của Minh Phủ, thì vì sao lại mạnh mẽ như vậy?
Trong đầu Hạ Thiên Kỳ lại dâng lên một dấu chấm hỏi thật to với ông chủ đô thị giải trí này.
Đường hoàng đưa số điện thoại di động cho đối phương, đối phương sau khi ghi lại thì ngáp một cái, xem bộ dạng là định rời đi, bất quá trước khi đi hình như nghĩ tới điều gì, lại thấy hắn xoay đầu lại, nhìn về phía Lãnh Nguyệt cảnh cáo nói:
“Tôi cảnh cáo cậu không nên tùy tiện tháo bỏ phong ấn, cậu nên biết nếu thả thứ kia ra, sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức cho cái thành phố này.”
Người đàn ông trẻ tuổi nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại ra hiệu Lãnh Nguyệt nghe lời đáp lại một tiếng, kết quả câu trả lời của Lãnh Nguyệt ít nhiều có chút mất mặt:
“Nếu đụng phải chuyện giống nhau, tôi vẫn sẽ làm như thế.”
“Nếu cậu nói vậy, thì tôi không còn gì để nói.”
Người đàn ông trẻ tuổi cũng không tức giận, trái lại có chút cảm thấy ý tứ của Lãnh Nguyệt nghĩ như vậy là đúng, hắn lại quay về phía mọi người cười cười, sau đó không nói nhảm nữa mà nhảy xuống khỏi tường vây, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Sau khi Tuyệt Đại đi rồi, mấy người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không đoái hoài tới để làm gì, lại vội vàng đi xem tình hình của Mộc Tử Hi và Sở Mộng Kỳ.
Cảm ơn trời đất, cả hai người mặc dù yếu ớt, nhưng ít nhiều vẫn còn lại một hơi thở.
Vì sợ Giang Chấn đi rồi quay lại, nên mấy người Hạ Thiên Kỳ cũng không dám tiếp tục ở lại chỗ này nữa, vội vàng dìu theo mấy người bị thương rời đi.
- --
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự đối diện.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc váy ngủ không nhanh không chậm đi từ trên thang lầu xuống, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi vừa mới đi vào hỏi:
“Bên kia xảy ra chuyện gì?”
“Tranh đấu giữa Minh Phủ, đồng thời chém giết còn rất kịch liệt.”
“Không phải em đã nói với anh, anh quản mấy chuyện vớ vẩn này làm gì, tranh đấu giữa Minh Phủ cũng không phải một ngày hai ngày.”
“Anh cảm thấy khí tức của quỷ vương, tự nhiên nhanh chân đến xem, có điều chuyến này đi qua thật đáng giá, em nhớ rõ trước đó anh từng nói với em, về tên nhóc trên cảm giác rất giống anh không?
Anh lại vừa thấy cậu ta, đồng thời để báo đáp anh, còn muốn đưa số điện thoại di động cho anh.”
Người đàn ông trẻ tuổi nói đến chỗ này, thì nhìn cô gái kia cười xấu xa một cái, lại xấu xa nói:
“Em chắc chắn không tưởng tượng nổi, tên của nhóc con này có bao nhiêu bỉ ổi.”
“Tên là gì?”
“Hạ Thiên Kỵ*.”
“Cái này có cái gì có thể bỉ ổi?”
“Cái này còn chưa đủ bỉ ổi sao? Bây giờ chính là mùa hè, nên anh cũng muốn cưỡi em.”
- --
Đi một khoảng rất dài, Hạ Thiên Kỳ mới gọi xe cứu thương tới, đưa mấy người bị thương nặng hơn vào bệnh viện.
Đương nhiên, hắn và Lãnh Nguyệt tự nhiên cũng nằm trong hàng ngũ bị thương nặng này, bụng của Lãnh Nguyệt bị thủng một lỗ máu, trên người hắn cũng có rất nhiều chỗ gãy xương, còn như hai người Mộc Tử Hi và Sở Mộng Kỳ, thì so với bọn họ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Mặc dù lần này đạt được mục đích cứu người của bọn họ, nhưng vẻn vẹn chỉ là quá trình này mà nói, bọn họ thật sự thất bại từ đầu tới cuối.
_____________
* Chữ Kỳ (骐 = ngựa ô) và chữ Kỵ (骑 = cưỡi) đồng âm (Qí) => người vợ nghe là Hạ Thiên Kỳ (夏天骐), người chồng nghe thành Hạ Thiên Kỵ (夏天骑). Đây là chủ ý của tác giả, không phải lỗi chính tả, nên đừng ném đá dịch giả, đa tạ.