Ác Linh Quốc Gia

Chương 560: Chương 560: Tâm sự nặng nề




Dịch: Hạ Tuyết | Bao Hắc Tử

Biên: Hàn Phong Vũ

Lưu Ngôn Mẫn ra đi không lời từ biệt khiến cho Triệu Tĩnh Thù cũng mất hẳn ý nghĩ muốn mở party.

Trước đó Triệu Tĩnh Thù vốn muốn ra ngoài mua một ít thức ăn, sau đó xuống bếp làm mấy món sở trường, lại chờ Lãnh Nguyệt trở về thì mở tiệc ăn mừng.

Vốn dĩ muốn chúc mừng bọn họ thành công trở về, đồng thời cũng vì hoan nghênh Sở Mộng Kỳ nhập đội. Nhưng xem ra... tất cả những ý nghĩ này đều đã bị bỏ lỡ.

Mặc dù Triệu Tĩnh Thù xuống bếp bận rộn một phen, nhưng phía bên Lãnh Nguyệt vẫn không có tin tức, về phần Hạ Thiên Kỳ do việc Lưu Ngôn Mẫn bỏ đi mà tâm tình sa sút, nên bữa cơm này đã mất hẳn mùi vị vốn có.

Triệu Tĩnh Thù gõ cửa một cái, gọi Hạ Thiên Kỳ ra, mặc dù trên mặt Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn treo vẻ cười đùa cợt, nhưng trong lòng ai cũng có thể nhìn ra, hắn cười rất giả dối, hoặc nói cho tròn, chính là cười khổ.

“Bên Lãnh Nguyệt lúc nào xong việc cũng không biết, chúng ta không cần đợi anh ta nữa, cứ ăn trước đi vậy!”

Khi Triệu Tĩnh Thù vừa bày đồ ăn ra bàn thì Sở Mộng Kỳ đã không khách khí cầm đũa lên, mỗi món ăn trên bàn đều lần lượt gắp một ít. Sau đó cô nàng không ngừng ngó về phía Triệu Tĩnh Thù mà cảm thán không thôi:

“Tĩnh Thù, cô nấu ăn thật sự là quá ngon đi. Sau này ai mà cưới được cô, người đó ắt hẳn đã hưởng phúc do tổ tiên tám đời để lại.”

Mặc dù Sở Mộng Kỳ thông minh thì có thông minh, nhưng kỳ thật cô nàng này cũng rất không tim không phổi. Bởi cô và Lưu Ngôn Mẫn vốn dĩ quen biết chưa lâu, nên cũng không cảm giác được tâm trạng lúc này của Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù.

Hạ Thiên Kỳ buồn bực cầm quả táo Triệu Tĩnh Thù đặc biệt rửa cho hắn cắn một miếng lớn. Nhìn bộ dạng ăn không yên tâm kia của hắn, ngay cả Sở Mộng Kỳ đang vừa ăn vừa khen không dứt miệng, cũng đột nhiên sinh ta cảm giác vô vị.

“Này, đừng tưởng hôm nay tâm tình anh không tốt thì tôi sẽ không dám nói anh. Có là táo thì ít nhất cũng chia chua ngọt, anh đừng cứ một mực biểu lộ cảm giác vui vẻ như vậy!”

“Tiếp tục ăn cơm của cô đi, đừng có cái gì cũng chen mồm vào!”

Hiện tại Hạ Thiên Kỳ là một thùng thuốc nổ thật sự, có thể nói ai mà chọc hắn, hắn sẽ nổ banh xác kẻ đó ngay lập. Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Mộng Kỳ một cái, sau đó “nhét” nửa trái táo còn lại vô miệng, cả hột cũng không thèm bỏ, dùng sức nhai.

Sở Mộng Kỳ có chút buồn bực hướng Hạ Thiên Kỳ lè lưỡi một cái, sau đó cũng không dám nói thêm gì nữa, quay đầu gọi Triệu Tĩnh Thù đang lo lắng nhìn Hạ Thiên Kỳ:

“Không sao đâu Tĩnh Thù, đừng để ý tới anh ta nữa. Anh ta không phải là con nít, Mẫn Mẫn không phải đi tìm chết, mà là đi tìm một tương lai tốt hơn. Người ta đã quyết định như vậy, lẽ ra anh ta phải cảm thấy vui mừng mới đúng. Cô nhìn biểu tình của anh ta bây giờ đi, bộ mặt y như khóc tang!

Đây là hoàn toàn không tin một khi Mẫn Mẫn rời đi có thể tiếp tục sống. Đã là bạn bè mà ngay cả một chút tin tưởng tối thiểu cũng không có, cái này thì coi là bạn bè gì!”

Tuy Sở Mộng Kỳ mặt ngoài là đang nói chuyện với Triệu Tĩnh Thù, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều châm chọc Hạ Thiên Kỳ. Cô nàng cảm thấy hắn vốn không cần phải như vậy.

Dù sao chuyện đã xảy ra, ngoài chọn vui vẻ chấp nhận, bọn họ còn có thể như thế nào đây? Chẳng lẽ nhất định phải lộ ra bộ mặt ai cũng đừng có trêu chọc mặt mũi của tôi, khiến người ở lại bên cạnh phải lo lắng cho hắn là tốt? Là có thể khiến chuyện đã xảy ra đảo chiều sao?

Hay làm vậy sẽ khiến thời gian có thể đảo ngược, sau đó cho ngươi cơ hội đi ngăn cản?

Sở Mộng Kỳ không thể nnghi ngờ là nói trong thô không thô, mặc dù lúc này cô nàng đang chống lại cái túi thuốc nổ kia, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ nghe lọt tai hiếm thấy, lúc này lại thấy hắn ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn Sở Mộng Kỳ một cái:

“Cô nói cũng có lý, tôi không nên để Tĩnh Thù lo lắng vì tôi. Mẫn Mẫn rời khỏi chúng ta vẫn rất tốt, chờ khi gặp lại, anh ta có thể đã làm quản lý cấp cao, hoặc là giám đốc rồi cũng nên!”

Nghe những lời này của Hạ Thiên Kỳ, Sở Mộng Kỳ cùng Triệu Tĩnh Thù không khỏi nhìn nhau cười, cả hai người hiển nhiên đều cảm thấy đầu óc Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc cũng thông suốt.

Dù sao theo suy nghĩ của bọn họ, chuyện này vốn cực kỳ đơn giản, Lưu Ngôn Mẫn là vì để ý cho bọn họ mới rời đi. Bởi gã không muốn chính mình cứ tiếp tục như vậy, nên mới quyết định dứt khoát rời đi. Mặc dù rời xa bạn thân sẽ có chút khó chịu, thế nhưng ai có thể phù nhận, lần chia tay này là để sau này gặp nhau được tốt hơn chứ?

Hạ Thiên Kỳ lúc này xem như hoàn toàn bị Sở Mộng Kỳ mỉa mai cho rõ ràng. Triệu Tĩnh Thù thấy tâm trạng của hắn đã tốt hơn, nên cũng vui vẻ cười cười.

Nếu Lưu Ngôn Mẫn bị bắt đi, bọn họ dù có liều mạng cũng muốn đi cứu gã vì bọn họ là bạn bè. Trái lại, chuyện Lưu Ngôn Mẫn đã quyết định, bất kể thế nào đi nữa bọn họ cũng phải chúc phúc cho gã, vì bọn họ là bạn bè!

“Anh hiểu được là tốt rồi, bình thường đồ lưu manh nhà anh cũng tương đối thông minh, không nghĩ tới thời điểm then chốt thế này lại không làm được việc gì hết!”

Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ không tiếp tục bày ra cái mặt thối nữa, thì lại không nhịn được nói móc hắn một câu.

“Ban đêm khi ngủ cô phải cẩn thận một chút, coi chừng tôi thuấn vào trong chăn của cô đấy!”

“Anh… cái tên lưu manh này, sao anh có thể vô sỉ đến vậy?”

Hạ Thiên Kỳ chỉ là đang uy hiếp Sở Mộng Kỳ mà thôi, đương nhiên hắn sẽ không đi làm những chuyện như vậy.

Loại người như Hạ Thiên Kỳ, có thể nói mỗi một nhóm đều có. Bình thường nhìn như tồn tại của hắn không cần thiết, nhưng chỉ cần hắn cảm thấy không vui vẻ, thì tất cả mọi người đều cảm thấy như vừa thiếu mất thứ gì đó.

Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc cũng khôi phục lại thái độ bình thường, nên bữa cơm tối cũng có chút khởi sắc. Sau khi hắn ăn hết hai cái quả táo, Triệu Tĩnh Thù lại lấy một phần bò bít tết trong lò vi sóng ra, đẩy tới trước mặt hắn.

Vốn dĩ trước đó sau khi Hạ Thiên Kỳ nếm hết tất cả các loại thịt, cuối cùng hắn chỉ có thể nuốt trôi bò bít tết. Mặc dù hương vị cũng chẳng ra sao, nhưng ít nhất, loại thịt này sẽ không khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

Nếu là bình thường Hạ Thiên Kỳ sẽ không ăn thịt bò bít tết, vì hắn chẳng cảm nhận được chút xíu hương vị nào của nó hết, hoàn toàn kém xa táo hoặc cà chua. Nhưng hôm nay vì hắn đã nghĩ thông suốt một số chuyện, nên hắn cũng muốn ăn một chút. Hạ Thiên Kỳ chia nhỏ phần thịt bò bít tết trước mặt, sau đó lấy một ít cho vào miệng, nhai rồi nuốt xuống.

Thấy Hạ Thiên Kỳ một câu cũng chẳng nói đã lập tức ăn sạch phần bò bít tết trước mặt, ánh mắt Triệu Tĩnh Thù khẽ động, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành!

Dù sao trong nhóm, người hiểu rõ Hạ Thiên Kỳ nhất vẫn là Triệu Tĩnh Thù. Cô theo phản xạ há to miệng, vốn định muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn do dự không nói.

Nguyên cả một bàn đồ ăn mà chỉ có hai người Sở Mộng Kỳ cùng Triệu Tĩnh Thù, cho nên Sở Mộng Kỳ bắt đầu càn quét sạch sẽ, nhất là khi nghe Triệu Tĩnh Thù đã chừa phần cho Lãnh Nguyệt, cô nàng lại càng không chút kiêng dè, ăn sạch sẽ tất cả đồ ăn trên bàn.

“Thật sự quá ngon! Tĩnh Thù tôi phát hiện, tôi càng ngày càng thích cô rồi đấy. Sau này cô có thể lại nấu cho tôi ăn không?”

Sau khi đã ăn no, Sở Mộng Kỳ mới nắm tay Triệu Tĩnh Thù. Hiện tại cô đang rất xúc động, chỉ muốn bổ nhào lên người của Triệu Tĩnh Thù, nhưng rốt cuộc cô vẫn kìm nén được cảm xúc.

“Cô cho Tĩnh Thù là bảo mẫu nhà cô à? Nói cho cô biết nhé, nếu không phải nể mặt Lãnh Thần, đã sớm bỏ cô vào bao bố ném đi rồi.”

Hạ Thiên Kỳ có chút khó chịu đối với yêu cầu này của Sở Mộng Kỳ, nhưng Triệu Tĩnh Thù lại không quan tâm, chỉ cười cười:

“Hay là mỗi ngày tôi đều sẽ nấu cơm nhé. Nếu sau này cô muốn ăn cái gì thì nhớ nói cho tôi biết đấy, nhưng với điều kiện là tôi không phải đi chấp hành sự kiện, hoặc là lúc không có mặt cha tôi ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.