Ác Linh Quốc Gia

Chương 642: Chương 642: Thi ban




Dịch: Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ

(Gần đây Nhất Tiếu có hơi bận, nên lên chương mới tương đối trễ, mọi người thứ lỗi, xong mấy ngày nay, sau đó tôi sẽ cố gắng lên 3 chương.)

Một mạch đi theo sau Tưởng Tiểu Ba không biết mệt mỏi, mãi đến khi cô mệt mỏi suýt ngã xuống, Diêu Trí mới vội vàng đỡ cô, lại gọi xe trở về nhà.

Thể lực Tưởng Tiểu Ba tiêu hao rất nhiều, tâm trạng lại có chút sụp đổ, sau khi trở về không bao lâu cô nặng nề ngủ thiếp đi.

Trái lại Diêu Trí hoàn toàn không buồn ngủ, khi thì ngồi trên ghế salon hút thuốc, khi thì đứng lên đi tới lui thở dài, khi lại có chút do dự cầm điện thoại di động lên, ngẩn người nhìn màn hình đen như mực.

Ngơ ngác ngó điện thoại một lúc lâu, Diêu Trí mới run rẩy ấn mở khóa màn hình, lại tiếp tục mở trình duyệt gõ lên khung tìm kiếm hai chữ “thi ban”

Rất nhanh, trên màn hình điện thoại xuất hiện từng mục hình ảnh có liên quan tới thi ban.

Thi ban trên ảnh, đều là một màu đỏ tía, nhưng màu sắc tương đối đậm, có cái màu nhạt, đồng thời kích thước không giống nhau.

Diêu Trí ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Tiểu Ba đang ngủ say trên giường, tiếp theo nhẹ nhàng nhấc chân đi vào phòng ngủ.

Đi tới bên giường, một tay chống trên giường, một tay khác nhẹ nhàng che khuôn mặt Tưởng Tiểu Ba, vén tóc trên cổ ra, để lộ ra vết ban màu đỏ tía có chút chói mắt kia.

Diêu Trí nhìn những hình ảnh thi ban trên di động, so sánh với vết bớt trên cổ Tưởng Tiểu Ba, nhưng khiến gã vô cùng tuyệt vọng chính là, không cần biết gã nhìn thế nào, tự trấn an mình ra sao, vết ban trên cổ Tưởng Tiểu Ba, chắc chắn đều là thi ban chỉ xuất hiện trên thân thể người chết.

Nhưng mà đây là việc không thể nào xảy ra được, vì Tưởng Tiểu Ba vẫn còn sống, cô vẫn còn hơi thở, thân thể vẫn còn độ ấm.

Một người còn sống, sao trên người có thể xuất hiện thi ban, đồng thời tản mát ra mùi xác thối?

Không thể tưởng tượng nổi.

Diêu Trí cảm thấy, so với việc nếu gã vừa xuống khỏi lầu mà ngay lập tức gặp phải người ngoài hành tinh, chuyện này còn khó tin hơn.

Sau này trên người Tưởng Tiểu Ba còn xảy ra chuyện gì, Diêu Trí không biết, trong lòng gã lúc này bắt đầu không thể khống chế mà suy nghĩ theo chiều hướng xấu.

Nếu thi ban trên người cô càng ngày càng nhiều thêm, mùi hôi thối trong cơ thể cô tản ra càng thêm nghiêm trọng hay không. Đương nhiên còn có kết quả xấu nhất, Tưởng Tiểu Ba có thể sẽ hoàn toàn biến thành một thi thể, sau đó thật sự chết đi hay không?

Diêu Trí không dám suy nghĩ tiếp, vì hướng tiến triển của sự việc, gã không cách nào đoán được.

Trước mắt Diêu Trí chỉ có thể tích cực suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp, gã cảm thấy Tưởng Tiểu Ba hay thậm chí là Trương Bân biến thành bộ dạng này, rất có thể là do nhiễm phải một loại virus mới.

Chỉ cần nhiễm phải loại vi khuẩn này, trên người sẽ sinh ra những vết ban như thi ban, đồng thời cũng tản ra mùi xác thối.

Đổ hết mọi chuyện cho virus, đây là kết quả tốt nhất mà Diêu Trí có thể nghĩ tới, nhưng cứ cho là Tưởng Tiểu Ba bị nhiễm virus, nhưng ai biết được loại virus này có truyền nhiễm hay không!

Nếu truyền nhiễm, gã phải làm sao bây giờ, nếu một ngày, gã cũng biến thành giống Tưởng Tiểu Ba thì làm sao đây?

Lúc này trong lòng Diêu Trí sợ thật sự, vì hiện tại loại bệnh trạng này không thể trị, nếu cuối cùng loại virus này dồn người vào chỗ chết, vậy thì không một ai cứu được Tưởng Tiểu Ba.

Dù sao ngay cả bệnh viện truing tâm lớn như vậy, ngay cả cái cơ bản nhất cũng không khám ra, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào nó tìm biện pháp giải quyết sao.

Chuyện này đương nhiên là không thể nào.

Diêu Trí chạy trối chết lao nhanh ra khỏi phòng ngủ, gã rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá, châm lên rồi hút liên tục vài hơi, mãi đến lúc gã ho sặc sụa mới dừng lại.

Giẫm nát điếu thuốc còn chưa hút xong, Diêu Trí lại tiếp tục tìm kiếm thông tin trên mạng.

Gã hi vọng có thể tìm thấy trường hợp tương tự như Tưởng Tiểu Ba, nhưng tiếc là gã không tìm được gì.

Đang lúc Diêu Trí dự định từ bỏ, lại phát hiện một câu hỏi gần nhất, thời gian đăng đã là một tuần, ghi chú trong vấn đề kia không khác triệu chứng của Tưởng Tiểu Ba, muốn nhờ các bạn trên mạng cung cấp cách trị liệu.

Tuy nhiên cho đến nay, cũng không nhận được hồi đáp nào.

Diêu Trí không biết người đăng hỏi là người mắc chứng bệnh lạ này, hay người nhà của họ mắc chứng bệnh lạ này, có điều gã cũng rất muốn biết tình trạng hiện tại của người này thế nào.

Vì từ khi Diêu Trí ngửi được mùi xác thối trên người Tưởng Tiểu Ba tới nay còn chưa đầy một tuần. Vậy nên nếu có thể liên lạc được với người này, gã lập tức có thể biết được sắp tới Tưởng Tiểu Ba sẽ tiến triển thế nào.

Diêu Trí nhanh chóng gõ số điện thoại di động lên trên, cũng để lại lời nhắn nói người đặt câu hỏi kia nhất định phải liên lạc với gã.

Đương nhiên, bản thân Diêu Trí cũng không biết người kia có thể liên lạc với gã hay không, có lẽ sẽ, hoặc không.

Ngồi xuống ổn định tâm trạng chốc lát, Diêu Trí đột nhiên nghĩ tới Trương Bân, có điều cảm thấy bên bọn họ không kiểm tra ra gì, vậy thì e là bên Trương Bân cũng không có thu hoạch gì.

Để phòng ngừa ngộ nhỡ, Diêu Trí vẫn gọi điện cho Trương Bân, chỉ là khiến gã cảm thấy có chút kỳ quái là, bên Trương Bân trước sau đều không nhận điện.

Diêu Trí lại gọi thêm vài lần, đầu bên kia vẫn là đổ chuông một hồi lâu rồi tự động tắt máy.

Tưởng Tiểu Ba ngủ một mạch tới 11 giờ đêm mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại tinh thần cả người đều có vẻ kém, cứ như vậy ủ rũ co tròn trên giường, dùng chăn bông trùm kín khắp người, bất kể thế nào cũng không cho Diêu Trí tiến vào phòng ngủ nửa bước, ngoài miệng lẩm bẩm nói lời ghét bỏ mình, mặc kệ Diêu Trí khuyên nhủ thế nào đều trở nên vô dụng.

“Cục cưng, em bình tĩnh một chút được không, em nói trình độ y học bây giờ còn có bện gì không chữa được?

Coi như có là bệnh ung thư và AIDS, đều có rất nhiều ví dụ khỏi hẳn, chút tâm bệnh nhỏ này của em có gì mà tuyệt vọng.

Em phải có lòng tin vào bản thân, nếu em cảm thấy trên người mình có mùi thối, sợ bị các đồng nghiệp ghét bỏ, thì gọi điện xin nghỉ phép vài ngày là đượccông ty của em cũng không thể nào vì em xảy ra chuyện mà sa thải em.”

Nói tốt không được thương lượng cũng không xong, giọng của Diêu Trí ít nhiều gì cũng trở nên cương quyết một chút, có điều Tưởng Tiểu Ba bên kia vẫn không thấy khá hơn, cô cúi thấp đầu, khắp người run rẩy co quắp.

Diêu Trí nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, trong lòng gã nhói một cái. Bước nhanh vào trong phòng ngủ, sau đó nhanh chóng cởi giày ra, leo lên giường.

Ôm Tưởng Tiểu Ba vùng vẫy trong lòng, Diêu Trí chân thành nói:

“Cục cưng, anh xin thề, dù em có biến thành cái bộ dạng gì, anh cũng sẽ không rời không bỏ em.

Nên anh xin em, cứ cho là vì anh đi, xin em hãy bình tĩnh lại. Hai chúng ta ở cùng nhau đã tám năm, còn có khó khăn gì mà chúng ta không thể giải quyết được, đừng quá lo lắng.”

Nghe Diêu Trí nói, rốt cuộc Tưởng Tiểu Ba có phản ứng, lúc này cô không chống lại Diêu Trí, cũng ôm chặt gã, một lần nữa khóc không thành tiếng:

“Em thật sự… thật sự rất sợ hãi…”

“Có anh ở đây, không việc gì phải sợ.”

Cố gắng hết sức, cuối cùng Diêu Trí xem như khiến Tưởng Tiểu Ba khôi phục chút tinh thần, khiến cô coi như khôi phục lại chút tinh thần, nhưng nhìn lại Diêu Trí, sắc mặt lại đang trở nên càng ngày càng khó coi.

Vì gã phát hiện mấy vết thi ban màu đỏ tía kia không chỉ có trên cổ Tưởng Tiểu Ba, trên cánh tay cô, sau lưng, thậm chí là trên bắp đùi của cô đều là những vết ban chết tiệt kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.