Dịch: Hàn Phong Vũ
Chuyện làm mất lòng quản lý cấp cao, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy một mình mình làm được rồi, hắn cũng không muốn nói cho Lãnh Nguyệt hay Triệu Tĩnh Thù. Dù sao chuyện thế này, càng nhiều người biết càng gặp nhiều nguy hiểm.
Ngồi trong xe một lúc lâu, Hạ Thiên Kỳ mới khởi động xe, đêm nay cũng không có ý định ngủ, trực tiếp mở định vị ra, quyết định bây giờ lập tức lái xe đi đón cha mẹ của Mộc Tử Hi.
- ---
Trở lại căn hộ cao cấp trên núi của mình, Mộc Tử Hi mở cửa phòng đi vào phòng, nhưng không kịp chờ hắn bật đèn, đã phát hiện trong bóng tối, có một bóng người kinh khủng đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách nhà hắn.
Thấy người này, đôi đồng tử của Mộc Tử Hi đột nhiên co rụt lại, lạnh giọng hỏi:
“Sao ông lại ở đây?”
“Đừng lo lắng, tôi chỉ là đi ngang qua cho nên vào trong ngồi một chút, chỉ là vận may có chút không tốt, không nghĩ tới trễ như vậy mà anh rốt cuộc không ở trong nhà.”
Mộc Tử Hi mở đèn, ánh sáng trắng có chút nhức mắt rơi xuống, chiếu rõ ràng người ngồi trên ghế salon kia, chính là gã mặt nạ khống chế hắn.
“Ông theo dõi tôi?”
Lúc này Mộc Tử Hi đã ý thức được cái gì, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không quan tâm trong lòng anh đang tính toán cái gì, tôi không có hứng thú với cha mẹ anh, càng không có hứng thú giết bọn họ.
Tôi từng nói với anh, tôi rất coi trọng anh, cảm thấy anh có chỗ giống tôi trên phương diện nào đó.
Nhưng thấy anh không có bất kỳ hứng thú gì với cái xem trọng của tôi, không biết anh có hứng thú với sinh tồn trong Minh Phủ hay không.”
Gã mặt nạ nói xong, lại thấy hắn lấy một viên thuốc màu trắng trong ngực, thế nhưng viên thuốc kia bị hắn nắm giữ, còn hơi run run, Mộc Tử Hi nhìn kỹ lại mới phát hiện, kia không phải một viên thuốc, mà là một con trùng nằm cuộn mình lại.
“Đây là thuốc giải của phệ tâm cổ độc, anh muốn thoát khỏi tôi, tôi giao nó cho anh.”
Mộc Tử Hi nhìn con trùng trắng mà gã mặt nạ nắm trong tay, sau chần chừ ngắn ngủi, hắn lại lắc đầu nói:
“Tôi chỉ là lo cho cha mẹ tôi, dù sao tôi không biết chút gì về ông, rất khó khiến tôi yên tâm.”
“Đây là thuốc giải, anh xác định không cần sao?”
Gã mặt nạ lại âm trầm hỏi Mộc Tử Hi một câu.
“Vừa rồi tôi đã nói, tôi cũng không phải muốn thoát khỏi ông, chỉ là tôi lo lắng cha mẹ tôi, sợ ông tổn thương bọn họ mà thôi.
Người vốn không có tự do, cho dù có không bị ông khống chế, còn có Minh Phủ khống chế tôi, còn có những sự kiện kia khống chế tôi. Cho nên với tôi mà nói, cái này cũng không quá khó tiếp nhận.”
Mộc Tử Hi nói dối lòng, nhưng trên thực tế trong lòng hắn hoàn toàn không phải muốn như vậy, vì hắn rất xác định, nếu hắn thật sự muốn có thuốc giải, vậy thì gã mặt nạ kia sẽ tức khắc ra tay giết hắn.
Nên bây giờ hắn nhất định phải nhẫn nại, mặt khác hắn đã nói sự tồn tại của gã mặt nạ cho Hạ Thiên Kỳ, gã mặt nạ rất để ý tới Hạ Thiên Kỳ không sai, nhưng một mặt hắn cũng có kiêng kỵ rất sâu với Hạ Thiên Kỳ.
Chỉ là loại kiêng kỵ này bây giờ hắn còn không xác định, rốt cuộc là kiêng kỵ đơn thuần với Hạ Thiên Kỳ, hay là kiêng kỵ ông nội chưa bao giờ lộ diện kia của Hạ Thiên Kỳ.
Thấy Mộc Tử Hi phát thệ chắc chắn như vậy, gã mặt nạ đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười kia không khỏi khiến Mộc Tử Hi dựng cả tóc gáy, mãi đến một lúc lâu sau, gã mặt nạ mới dừng lại, tiếp theo một cước giẫm nát con trùng trắng trong tay hắn, khiến mặt đất nơi đó bị ăn mòn một lỗ rất sâu.
“Anh đã đoán đúng, đây chính là thuốc độc giết chết anh.”
Gã mặt nạ không che giấu nữa, sau đó đứng dậy khỏi ghế salon, đi tới trước mặt Mộc Tử Hi:
“Anh nói không sai, chúng ta vốn cũng không có tự do tuyệt đối, như vậy, chúng ta không bằng lợi dụng lẫn nhau, anh giúp tôi, tôi cho anh thứ anh cần. Cha mẹ anh có giấu ở nơi nào tôi cũng không tra nữa, chỉ cần anh nghe theo căn dặn của tôi.
Đây là khế ước, ký đi, sau đó anh chính là một thành viên trong đội ngũ của tôi, tất cả mọi thứ cần cung cấp cho trưởng thành của anh, tôi đều sẽ cung cấp cho anh.”
Nói xong, trước người gã mặt nạ đột nhiên xuất hiện một ký hiệu kỳ quái, Mộc Tử Hi hít sâu một hơi, cũng không do dự, lập tức cắn đứt ngón tay, trực tiếp đè lên trên.
“Đây là thuốc giải, ăn đi, sau này chúng ta chính là quan hệ hợp tác.”
Gã mặt nạ rất hài lòng với sự thẳng thắn của Mộc Tử Hi, sau đó hắn lấy ra một cái hộp gỗ trong lồng ngực, đặt trên tay Mộc Tử Hi, rồi hoàn toàn biến mất không thấy.
Mở hộp ra, nhìn viên thuốc tản ra một mùi tanh tưởi, Mộc Tử Hi run rẩy lấy ra, sau đó nhắm mắt ném vào miệng.
Nếu hắn đã ký khế ước hiệp nghị, sau này hắn sẽ vứt bỏ vị trí quản lý của đệ tam Minh Phủ, gia nhập vào đội của gã mặt nạ, gã mặt nạ sẽ không còn muốn giết chết hắn mới đúng, nên hắn mới dám yên tâm nuốt viên thuốc kia vào.
Đến nước này, đệ tam Minh Phủ và hắn sẽ không còn liên quan gì nữa.
Sở dĩ đồng ý với gã mặt nạ, hắn cũng là bất đắc dĩ, dù sao bất kể là hắn bây giờ, hay là người đứng bên cạnh hắn đều không đủ sức mạnh đối đầu người đàn ông mặt nạ, vả lại, mặc dù tính tình gã mặt nạ kia tàn nhẫn, nhưng cũng không nham hiểm, đi theo hắn lăn lộn cũng chưa chắc tất cả đều hỏng mất.
“Ai, đi một bước nhìn một bước đi, trước mắt cứ lấy bảo mệnh làm trọng.
- ---
Trong một gian phòng ngủ chủ đề hellokitty, Lương Nhược Vân nằm trên giường tròn màu hồng, tấm chăn thật mỏng đắp trên người, đôi chân trắng noãn, tư thế ngủ xinh xắn của cô ẩn ẩn hiện hiện.
Nhưng đúng lúc này, Lương Nhược Vân lại đột nhiên mở mắt, cô nâng cổ tay lên, trên mặt đồng hồ vinh dự không ngừng lóe lên ánh sáng đỏ.
“Lẽ nào Mộc Tử Hi đã chết rồi sao?”
Trong danh sách quản lý của Lương Nhược Vân, và trên bảng thông tin, Mộc Tử Hi đã bị xóa tên.
Mất đi số thông tin, ngoài đại biểu cho người này đã bị giết chết ra, vẫn còn một khả năng khác, đó chính là người này đã lấy cách thức gia nhập đội quản lý cấp cao, thoát khỏi Minh Phủ.
Lương Nhược Vân cũng không nghĩ quá nhiều, có điều nằm xuống lại rồi làm thế nào cũng không ngủ được, cô xuống khỏi giường, cởi quần áo trên người đi vào phòng vệ sinh, không bao lâu, trong phòng vệ sinh lại vọng ra tiếng nước chảy “ào ào“.
- ---
Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng rằng trong quá trình đón cha mẹ của Mộc Tử Hi sẽ gặp phải trở ngại gì đó, nhưng kết quả thuận lợi ngoài ý muốn, rất dễ đón được cha mẹ của Mộc Tử Hi ở trạm xe lửa của thành phố Trâu.
Mặc dù cha mẹ Mộc Tử Hi đều đã hơn năm mươi tuổi, nhưng cách ăn mặc rất tây, nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ có bốn mươi tuổi, không biết có phải do là người có tiền được bảo dưỡng tốt hay không, cha Triệu Hối Phong của Triệu Tĩnh Thù cũng gần như thế này.
Không biết có phải trước đó Mộc Tử Hi có chào hỏi hay không, cha mẹ hắn rất tin tưởng Hạ Thiên Kỳ, dọc theo đường đi đều nói chuyện phiếm với Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ cũng thừa cơ hội này nghe chút chuyện trước kia của Mộc Tử Hi.
Kết quả không khác gì Mộc Tử Hi bình thường hắn biết, người thông minh, thích giở trò, từ nhỏ đến lớn, phàm là bạn tốt hầu như đều là nữ, trước kia lúc đi học, có rất nhiều lần Mộc Tử Hi dẫn bạn học nữ về nhà làm chuyện xấu, nhưng đều bị cha mẹ hắn bắt gặp.
Đồng thời, mỗi lần đều không phải trước kia.
Cha mẹ Mộc Tử Hi cũng rất đau đầu với hoa tâm của hắn, đương nhiên lo lắng nhiều hơn là thuộc về thân thể Mộc Tử Hi, chỉ là nói cũng không lọt vào tai, hai người bọn họ cũng vì vậy mà lười nói.
Đón được cha mẹ của Mộc Tử Hi, Hạ Thiên Kỳ định gửi một tin tức cho Mộc Tử Hi, báo lại hắn đã đón được người, song khi hắn soạn xong muốn gửi đi lại choáng váng mặt mày, vì số thông tin của Mộc Tử Hi đã không thấy không danh sách thông tin của hắn nữa.