Ác Linh Quốc Gia

Chương 433: Chương 433: Thôn Thông Bắc




Dịch: Lạc Cảnh Băng

Biên: KimoHanie

Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ không nói gì, cô cũng chỉ cười cười, tránh để Hạ Thiên Kỳ khó chịu, nghiêm túc nói:

“Nơi này đã bị bọn họ phát hiện, cho nên chúng ta hãy lẳng lặng rời đi. Thực lực của Hầu Tử không hơn tôi bao nhiêu, nhưng vì hắn có một chút tà thuật, không dễ đối phó, chúng ta ở ngoài sáng, bọn hắn ở trong tối, nên sẽ bị xem là bia ngắm.”

“Nếu chúng ta không đợi ở đây, vậy thì có thể đi đâu?”

“Về thôn Thông Bắc đi.”

Không đợi Sở Mộng Kỳ mở miệng, Hạ Thiên Kỳ đi đến trước mặt Lãnh Nguyệt nói:

“Đối phó bọn Hầu Tử chỉ là chuyện ngoài lề, việc quan trọng hiện giờ là Quỷ Chú. Trước mắt thì chúng không làm gì chúng ta, chắc chắn chúng đang ở bên trong thôn Thông Bắc gây sự, nên chúng ta hãy về đó thử nghiệm xem sao.”

Hạ Thiên Kỳ nói xong, Sở Mộng Kỳ liền tán thành:

“Tôi cũng nghĩ như vậy, dù gì, qua thôn bên đó nói chuyện một chút, may ra chúng ta còn có chỗ ở. Với lại, khả năng bọn Hầu Tử chạy qua thôn đó rất lớn, nếu chúng ta đi trước vẫn có thể chặn đánh được bọn chúng.”

Trong lúc ba người Hạ Thiên Kỳ đang bàn bạc cho bước tiếp theo, thì trong rừng cây, bọn Hầu Tử cũng dừng chân, bắt đầu thương lượng.

“Tôi vừa phái thuộc hạ đi có một chút đã bị tên Sở Mộng Kỳ kia tiêu diệt hết rồi, lúc đó cô ta đang ở trong đạo quán. Bây giờ đã bị chúng ta phát hiện, có lẽ cô ta không còn ở đó nữa, e là sẽ trở về cái thôn kia.

Từ đây, muốn tới được cái thôn kia, chúng phải qua nhiều đồi núi, chỉ cần bố trí mai phục, tôi không tin chúng ta không bắt được ả.”

Hầu Tử trầm giọng, kế bên là một người thanh niên đeo kính, hắn lắc đầu nói:

“Tôi lại cảm thấy nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn, thay vì ngồi đợi trong đạo quán, thì chúng có thể trốn ở nơi xa hơn.

Biết rõ từ đây mà muốn về thôn thì phải trèo đồi lội suối, vậy mà còn muốn trở về, đây không phải là muốn bị phục kích hay sao. Mặc dù tôi không tiếp xúc với cô ta nhiều nhưng làm cậu bại trận nhiều lần như vậy, có thể thấy cô ta vô cùng thông minh, không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

Người thanh niên nói xong, một người khác mặc áo vải, nhìn qua như một người nông dân phụ hoạ:

“Với lại ngọn núi này cũng không nhỏ, chúng ta rất khó bao quát toàn bộ tình hình, bố trí mai phục cũng không phải là biện pháp tốt.”

Hai ý kiến phủ định lại hắn, Hầu Tử trầm mặc, khó chịu hỏi:

“Vậy các cậu nói xem bây giờ phải làm gì? Dù sao cũng không phải là tôi không giết được người phụ nữ xấu xa kia. Nhưng lại để ả tiếp tục làm càng, tôi sẽ trở thành trò cười cho Đệ Nhất Minh phủ mất.

Mặt khác Đệ Tam Minh phủ còn chờ tôi chấn chỉnh lại, vậy mà càng ngày lại xảy ra càng nhiều chuyện!”

“Chúng ta về thôn Thông Bắc.” Người thanh niên đeo kính cứ như chẳng nghe thấy Hầu Tử nói gì, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

“Thôn Thông Bắc mặc dù không nhỏ, nhưng là so với ngọn núi này thì cũng có giới hạn, mặt khác Sở Mộng Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới nơi này, cô ấy sẽ tham gia giải quyết các vụ án. Ở đó có Quỷ vật, trước sau gì cũng có kẻ bị giết.

Do vậy, nơi có khả năng xảy ra án mạng cao nhất chính là thôn Thông Bắc.

Đừng quên, cậu đến là để truy sát cô ta, chúng ta có mục đích, cố gắng hoàn thành cho tốt.”

“Ưu thế của chúng ta là nhiều người, cho nên các cậu cố gắng giúp tôi hoàn thành mục tiêu, nếu không thì xem như mọi công sức đều vô ích!”

Hầu Tử bị lời nói của người thanh niên làm cho khó chịu, hắn ta cũng không dám nói nhiều, chỉ gật nhẹ đầu:

“Chỉ cần giải quyết xong Sở Mộng Kỳ là được, không cần chần chừ nữa.”

“Tốt nhất là như vậy...”

Bóng đêm bao trùm cả thôn Thông Bắc. Không còn sự huyên náo ban ngày, tất cả đều tĩnh lặng, yên bình đến lạ thường, lâu lâu sẽ có vài tiếng chó sủa, phảng phất sự lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tại một căn nhà hướng đông nam của thôn, dù đêm đã khuya, nhưng ngôi nhà vẫn loé lên một vài tia sáng được phát ra từ chiếc đèn cũ kĩ.

“Ông xem mấy thứ này có thấy chán không?”

Người vợ nằm trên giường, nhìn người đàn ông đang xem trận bóng đá trực tiếp giữa các đội, ai oán than một tiếng.

Thôn Thông Bắc không lạc hậu như thôn Con Rùa, trong thôn chẳng những có điện mà mọi người còn lắp máy tính.

“Mau ngủ đi.”

“Ông mở đèn làm sao tôi ngủ được, ngày mai ông sẽ ngủ rồi lại để mọi việc cho tôi làm cho mà coi.”

Người vợ từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu phàn nàn với người đàn ông.

“Ngày nào cũng có mấy chuyện này, bà không thấy chán sao, nếu là tôi, tôi sẽ buồn chán đến chết mất.”

Bị người phụ nữ nói, người đàn ông cũng không chịu thua, vẻ mặt hưng phấn lúc xem trận đấu cũng bắt đầu khó chịu.

“Ông thì làm được gì? Ông nói đi! Một ngày ông cho gà vịt ăn được mấy lần, cắt cỏ được mấy lần? Ngày nào cũng vậy, nếu ông không ngủ ở nhà, thì cũng sang nhà ông Hứa đánh bài.”

Người đàn bà càng nói càng ủy khuất, nói xong lại ô ô khóc lên:

“Ước gì thời gian trôi qua thật nhanh!”

“Tôi chỉ xem đá bóng, làm gì mà bà cứ lải nhải mãi, hơn nửa đêm rồi còn khóc, bà có thấy mất mặt không. Thôi, được rồi, tôi không chịu nổi bà nữa!”

“Tôi cũng chịu đựng đủ rồi!”

Người đàn bà nói xong rồi đi vòng qua, trừng mắt với người đàn ông một cái, cầm điều khiển tắt TV. Cùng lúc đó, thân thể người đàn ông cứng đờ, như nhìn thấy gì đó, rồi kêu lên:

“A...!”

Người đàn bà bị tiếng hét làm giật mình, bà quay đầu lại nhìn chồng, thấy người đàn ông đang vô cùng sợ hãi.

Người đàn bà bị dáng vẻ chồng hù doạ, bà nhìn lướt qua người đàn ông một cái, ngoại trừ cái TV ra thì chẳng có gì cả.

“Tứ Trương? Tứ Trương? Ông đừng dọa tôi.”

Người đàn bà khều khều chồng, nhưng người đàn ông vẫn không có động tĩnh gì cả.

Trái tim bà chợt rung lên một nhịp, đi qua chỗ chồng. Bà còn chưa tới chỗ, người đàn ông đã ngã nhào trên mặt đất, sau đó vẫy tay:

“Đừng tới đây! Đừng tới đây...!”

Ông không ngừng kêu lên, người đàn bà vội đến bên chồng, đẩy đẩy ông:

“Ông Tứ, ông sao rồi, ông đừng doạ tôi, trả lời tôi đi.”

Người đàn bà vừa nói, vừa quay đầu nhìn ra phía sau, nhưng chẳng có ai cả. Nhưng nhìn hành động của chồng, giống như là có thứ gì đang sắp đến chỗ hắn vậy.

Một lát sau, người đàn ông hét rồi tắt thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.