Ác Linh Quốc Gia

Chương 27: Chương 27: Tiếng vang trên lầu




Dừng lại, nhìn thoáng trong phòng trực ban, Hạ Thiên Kỳ cũng không nhìn thấy bóng Hàn Hi Nguyên.

Tên mập mạp chết bầm kia không hề có ở đây!

Hạ Thiên Kỳ quay đầu nói với Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt nghe xong không nói gì, thấy vậy Hạ Thiên kỳ tiếp tục nói:

Nói không chừng hắn sợ quá nên chạy rồi, tôi cảm thấy khả năng này rất lớn. Nếu không...

Bang......!

Hạ Thiên Kỳ còn chưa nói xong, cánh cửa lớn phía sau họ liền Bang một tiếng đóng chặt lại.

Cửa bị khóa chặt rồi!

Lãnh Nguyệt đi tới bên cánh cửa, đẩy thử rồi kết luận nói.

Không có cách nào mở ra sao?

Lúc này Hạ Thiên Kỳ chạy tới, sắc mặt rất khó coi, đúng như Lãnh Nguyệt nói, cửa ra vào đã bị khóa cứng.

Để tôi xem có thể mở nó ra không?

Lãnh Nguyệt để cho Hạ Thiên Kỳ tránh sang một bên trước, sau đó lấy cái túi vải nhìn như đống phân từ trên lưng xuống, rồi từ trong đó lấy ra một lá bùa màu vàng đen, kẹp ở ngón giữa, nói:

Phá Phong phù ! Phá...!

Khẽ quát lên một tiếng, Lãnh Nguyệt cắn đầu lưỡi sau đó phun ra một ngụm máu vào lá bùa kia, phút chốc lá bùa vốn dĩ màu ố vàng bỗng nhiên phát sáng.

Đi!

Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng bắn ra, lá bùa liền biến thành một luồng ánh sáng màu vàng, bay đến dính vào cửa chính.

Hạ thiên kỳ nhìn thấy vậy thầm ngạc nhiên, không khỏi mong đợi đến lúc nào đó tự bản thân hắn cũng làm được như vậy.

Có thể mở cửa chưa?

Hạ Thiên kỳ nhìn Lãnh Nguyệt tò mò hỏi.

Không được, phá phong phù không phá hỏng được phong ấn trên cửa linh dị, chắc là do pháp lực của tôi quá thấp.

Cậu nói như vậy là có ý gì... Chẳng lẽ con quỷ kia lợi hại hơn cậu sao?

Hạ thiên kỳ thấy việc này có vẻ khó liền nuốt nước bọt nhìn Lãnh Nguyệt với vẻ lo lắng.

Việc tôi không phá nổi phong ấn cũng chẳng nói lên điều gì. Có thể vì trình độ luyện Phá Phong phù của tôi không đủ. Có điều, khả năng này không cao lắm

Lãnh Nguyệt xác định quỷ ở nơi này rất khó đối phó, làm cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy lạnh thấu tim, một lúc sau mới trở lại bình thường, nhìn Lãnh Nguyệt hỏi

Vậy cậu có biết con quỷ kia hiện đang ở chỗ nào không? À không, chính xác là hai con quỷ.

Hả? Có tới hai con quỷ?

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói có đến hai con quỷ, khuôn mặt Lãnh Nguyệt hiện lên một loạt biểu cảm.

Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ sợ muốn rụng tim.

Hở? Chẳng lẽ cậu không biết sao?

Thấy Lãnh Nguyệt vẫn chưng ra bộ dạng không biết gì. Hạ Thiên Kỳ cảm thấy điều hắn lo lắng quả nhiên không sai.

Tôi còn tưởng rằng chỉ có một con quỷ. Lúc này sắc mặt Lãnh Nguyệt cũng trở nên khó coi, nhìn Hạ Thiên Kỳ nói:

Cậu thấy hai con quỷ sao? Có phải...

Điều tra, phân tích, suy luận đó đại ca... Chẳng lẽ việc gì cũng phải nhìn tận mắt hay sao?

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy Lãnh Nguyệt cũng bình thường thôi, vốn dĩ chẳng lợi hại giống như tưởng tượng của hắn.

Dù sao bọn hắn cũng sắp đối đầu với ác quỷ rồi, vậy mà Lãnh Nguyệt lại nói vậy, hắn ngay cả nơi này có mấy con quỷ cũng không biết.

Cho dù sự mong đợi của hắn dành cho Lãnh Nguyệt đã gần như biến mất. Nhưng ngay cả một chút pháp thuật đuổi quỷ hắn cũng không biết, vậy nên con mẹ nó, không còn lựa chọn nào khác

Cùng lắm đổi cách thức khác, để xem có thể đá Lãnh Nguyệt khỏi vị trí chủ đạo không.

Phải để Lãnh Nguyệt hành động theo ý mình, chứ cứ không có kế hoạch mà cứ đi loạn xạ thế này... chỉ sợ sớm muộn gì cũng lành ít dữ nhiều.

Trong lòng có quyết định, đưa một số tình huống mà lúc trước hắn điều tra và phân tích được cho Lãnh Nguyệt không chút giấu giếm.

Lãnh Nguyệt nghe xong lập tức im lặng.

Lãnh Nguyệt không có thời gian để suy nghĩ. Hạ Thiên kỳ cứ đứng bên cạnh liên tục lo lắng kêu lên:

Lãnh ca, Lãnh đại ca, vị đại ca lạnh lùng... cầu mong cậu giúp tôi được an tâm một chút. Rốt cuộc cậu có nắm chắc đối phó được 2 con quỷ kia không? Là có, có một chút, có rất nhiều, hay vỗn dĩ vẫn là không có vậy?

Ngược lại Hạ Thiên Kỳ không hề sợ lời nói vừa rồi của mình khiến Lãnh Nguyệt phản cảm, có khi còn phải cám ơn hắn nữa đấy. Nếu Lãnh Nguyệt vốn dĩ không có niềm tin chắc chắn, như vậy cũng tốt hắn sẽ dành thời gian kiếm đường sống khác.

Lông mày của Lãnh Nguyệt nhíu chặt lại, làm như rất nghiêm túc đánh giá vấn đề này, tiếp đến nhìn Hạ Thiên Kỳ lắc đầu nói

Không nắm chắc.

Tôi sớm nên nghĩ tới, bằng không Lý Tiếu Tiếu bọn hắn đêm qua cũng sẽ không bị quỷ giết chết như vậy.

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực tế trong nội tâm Hạ Thiên Kỳ một chút cũng không muốn tiếp nhận sự thật này, bởi vì..... thời điểm này bọn hắn cần phải suy nghĩ hết mọi cách để bảo toàn mạng sống.

Mà trước mắt phải chủ động tìm ra cách để giải quyết hai con quỷ kia.

Có thể nói là hoàn toàn phụ thuộc vào tình huống, ở trong tình thế trước cũng đã xảy ra chuyển biến rất lớn.

Đã không giải quyết được thì tốt hơn đừng có lớn tiếng như vậy, ngay cả xuất hiện một chút cũng không dám.

Hạ Thiên Kỳ bị Lãnh Nguyệt chọc cho tức giận muốn hộc máu, rốt cục nhịn không được nữa mắng một câu cmn.

Sau thời điểm này Lãnh Nguyệt cũng không biết nên suy nghĩ gì, đối với việc bị Hạ Thiên Kỳ châm chọc cũng không có đáp lại, nói cách khác, Lãnh Nguyệt vốn dĩ không thèm để ý đến hắn.

Mặc kệ Lãnh Nguyệt nghĩ như thế nào, bây giờ hắn chỉ quan tâm đến việc làm sao để có thể sống sót.

Nhưng quả nhiên, muốn tìm được biện pháp là cực kỳ khó khăn. Dù sao cái chiến thuật Lấy cứng trị cứng đã chắc chắn không thể thực hiện, chỉ còn có thể trông cậy vào chiến thuật đánh lén thôi.

Đang lúc Hạ Thiên Kỳ định cùng Lãnh Nguyệt xem xét thử cần phải làm gì thì đột nhiên nghe được một tiếng bang do cửa bị đóng lại ở đầu bậc cầu thang cách đó không xa.

Tiếng vang này truyền tới hết sức rõ ràng, hắn rất chắc chắn là truyền từ trên lầu xuống

Đi lên xem một chút

Trong lúc Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc, Lãnh Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói

Đi lên? Cậu điên rồi sao? nghe Lãnh Nguyệt nói muốn đi lên, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy đầu của Lãnh Nguyệt toàn đậu hủ, bởi tiếng vang đó rất có thể do hai con quỷ kia làm ra, mục đích là dụ bọn hắn đi lên.

Nếu Lãnh Nguyệt có thể đối phó với chúng nó thì may rồi, trực tiếp cứng đối cứng giải quyết hai con quỷ kia, nhưng vấn đề là cậu ta không nắm chắc được phần thắng.

Cậu chẳng lẽ muốn tôi chịu chết với cậu sao?

Cậu có thể không cần theo tôi.

Những lời này vô cùng bất đồng này, không để ý đến Hạ Thiên Kỳ đang ngăn cản, Lãnh Nguyệt bước nhanh lên đầu bậc thang, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Cmn, so với hai cái này, thật chẳng ra cái quái gì. Thật là làm ta tức chết mà!

Hạ Thiên Kỳ cảm giác như phổi mình sắp nổ tung vậy, trước đó hắn cũng đã nói rõ, Lãnh Nguyệt đã không nắm chắc được phần thắng khi đối phó với hai con quỷ kia, như vậy thì ít xuất hiện một chút, mọi người bình tĩnh cùng ngồi xuống bàn bạc tìm ra biện pháp tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.