Dịch: Trình Phong | Biên: Hàn Phong Vũ
Chơi với Ngô Địch và Mộc Tử Hi trọn một đêm ở phố điện tử cho đến 8 giờ sáng hôm sau, Hạ Thiên Kỳ mới ngáp liên miên đi theo sau mông hai người bọn họ ra ngoài.
Trời đã sáng, bọn họ không định tìm khách sạn để nghỉ ngơi, nên Hạ Thiên Kỳ chở Ngô Địch quay về đỉnh núi hoang nhà gã.
Về phần Mộc Tử Hi thì một mình lo lắng trở về, vì ngày mốt hắn là quản lý dẫn đội tham gia sự kiện, nếu không thì cũng sẽ theo hai người bọn họ quay về, ở lại nhà của Ngô Địch mấy ngày.
Quay lại nhà Ngô Địch, Hạ Thiên Kỳ và Ngô Địch đều nhanh chóng về phòng đi ngủ, giấc ngủ này kéo dài suốt nửa ngày trời.
Mấy ngày sắp tới, Hạ Thiên Kỳ làm mọi chuyện từng bước một. Đi sớm về khuya luyện tập. Hạ Thiên Kỳ ngẫm lại mới nhớ chuyện Lãnh Nguyệt đã giao cho hắn một quyển bút ký, lại thêm chuyện Triệu Tĩnh Thù điều tra ra vài việc liên quan tới Lý Tâm Cơ.
Sau bốn ngày, Triệu Tĩnh Thù rốt cuộc có kết quả.
“Tôi đã dùng hết khả năng của mình để điều tra Lý Tâm Cơ, nhưng tôi chỉ biết được thông tin bốn năm gần đây của cô ta, còn những năm trước đó thì hoàn toàn không điều tra được.
Như thể trước đó cô ta đã chết, Tất cả thông tin đều biến mất.”
“Được, tôi biết rồi.”
Nghe Triệu Tĩnh Thù tra ra kết quả này, cũng không khác suy nghĩ của Hạ Thiên Kỳ, vì từ khi gia nhập vào Minh Phủ, thì toàn bộ thông tin của bọn họ gần như không thể tra.
Dường như sau khi gia nhập Minh Phủ thì bọn họ đã bước vào một thế giới khác, những thông tin trước kia của họ sẽ không còn liên quan tới họ nữa.
Tuy nhiên, cuộc điều tra này không phải không có thu hoạch. Ít nhất cũng chứng minh được đại minh tinh Lý Tâm Cơ này có thân phận không tầm thường.
Thế nhưng một trong bốn người, gồm: Tuyệt Đại, vợ hắn, người đàn ông “hung thần ác sát” và Lý Tâm Cơ, trên tay đều không đeo đồng hồ vinh dự, chuyện này là sự thật không thể nghi ngờ.
“Cô vất vả rồi Tĩnh Thù. Ở đây, tôi có bản bút ký tổng kết quỷ vật của Lãnh Thần, mấy ngày nữa cô đến lấy nó đi, có thể tôi sẽ theo Ngô Địch đến đệ nhị vực.”
“Đến đệ nhị vực! Bây giờ, anh đã thăng cấp quản lý cấp cao rồi sao?” Nghe tới Ngô Địch muốn dẫn Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ đi đệ nhị vực, Triệu Tĩnh Thù có vẻ rất kinh ngạc.
“Vẫn chưa đâu, cụ thể tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ngô Địch yêu cầu, có thể là dẫn tôi và Lãnh thần đi qua đó rèn luyện một lần.
Chắc cũng không có gì lớn, cô yên tâm đi.”
“A, vậy là tốt rồi... Tôi và Mộng Kỳ thu xếp một chút rồi qua. Anh nói với Ngô Địch một tiếng kẻo lại chuốc lấy phiền toái cho mình.”
“Tôi nói với anh ta rồi, việc đó không có vấn đề gì, cứ quyết định vậy đi, một chút gặp mặt rồi nói sau.”
Cúp điện thoại với Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ ngồi trên khối đất khô cứng, châm một điếu thuốc thơm để hút theo thói quen.
Trên thực tế, đêm qua Ngô Địch đã xác minh thời gian đến đệ nhị vực với bọn hắn, là ngày mốt.
Mấy ngày nay hắn cũng nghĩ thông suốt, Ngô Địch dẫn hắn và Lãnh Nguyệt đi đệ nhị vực cũng đâu phải chuyện xấu gì. Vì đệ nhị vực là nơi mà ngày đêm bọn hắn đều muốn đi, bây giờ lại có người có kinh nghiệm dẫn dắt, chắc chắn có lợi hơn một mình đi vào.
Sáng sớm hôm nay Ngô Địch ra ngoài, chắc Lương Nhược Vân có chuyện muốn tìm anh ta, cứ mỗi lần đi đều là một hai ngày không về.
Lúc chiều, Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ mang theo một đống đồ ăn đến đây.
Nhìn bộ dạng Sở Mộng Kỳ là biết muốn đi đệ nhị vực với Lãnh Nguyệt, nên cố ý mua ít đồ nấu ăn đến để cải thiện bữa ăn của bọn hắn. Tuy nhiên, việc cải thiện này chỉ vẻn vẹn một mình Lãnh Nguyệt, còn hắn thì vẫn phải đau khổ gặm cà chua.
Lần này, Sở Mộng Kỳ thoáng cái đã chạy đi tìm Lãnh Nguyệt. Sợ một hồi sẽ quên, Hạ Thiên Kỳ lập tức giao lại quyển sổ kia cho Triệu Tĩnh Thù.
“Anh đưa nó cho tôi. Bản thân anh không có vấn đề gì sao?”
“Nội dung trên đó tôi đã ghi nhớ hết rồi mới đưa cho cô. Cô sao chép nó ra mấy bản, tôi sẽ nhắc nhở mấy nhân viên cấp dưới liên hệ cô, sau đó cô giao mấy bản sao đó cho bọn họ.”
“Việc này không thành vấn đề.”
Triệu Tĩnh Thù thoải mái nhận lời. Sau đó thì tự ý mở quyển bút ký ra, thấy trong đó lít nha lít nhít văn tự làm cô không khỏi kinh ngạc:
“Lãnh Nguyệt đúng là người rất có tâm. Xem ra để ghi chép bản bút ký này tiêu tốn không ít thời gian.”
“Đúng thế, lúc anh ta đưa nó cho tôi, tôi cảm động tới suýt khóc.”
“Sau này, anh ít lải nhải bên tai Lãnh Nguyệt thì tốt hơn, bình thường anh ta không thích nói chuyện nhưng trong lòng luôn quan tâm chúng ta hơn ai hết.”
Triệu Tĩnh Thù cầm quyển bút ký trên tay bỏ vào túi xách rồi xoa xoa bàn tay nói:
“Được rồi, tôi muốn trổ tài nấu nướng cho mọi người thưởng thức.”
“Cứ làm đi, tôi là kẻ vô dụng không ăn được, chỉ có thể ăn những món có mùi cà chua, cũng không biết bao giờ mới hồi phục khẩu vị, cứ mãi như vầy thì đau khổ chết mất.”
Càng nghĩ đến chuyện này, Hạ Thiên Kỳ càng phiền muộn. Mỗi lần ăn cơm hắn chỉ có thể nhìn người khác ăn, cả uống một ngụm rượu, rượu vào miệng cũng cảm thấy không bình thường.
Một mình không có việc gì làm, Hạ Thiên Kỳ trở lại phòng, không bao lâu đã phát hiện Sở Mộng Kỳ dáo dác đi vào.
“Cô không theo sư huynh của cô mà vào phòng tìm tôi làm gì.”
“Sư huynh tôi là một khúc gỗ, tôi nói gì cũng không chịu về. Tĩnh Tĩnh lại đang bận nấu cơm, tôi chỉ có thể tìm ông.”
“Nói đến nửa ngày, thì ra tôi chỉ là cái lốp xe dự phòng, tới lúc không có ai ngó ngàng tới cô nên cô mới tìm tôi.”
Nói đến đây, lông mày Hạ Thiên Kỳ lập tức hướng lên, ra lệnh đuổi khách nói:
“Tôi không phải là lốp xe dự phòng, biến đi nhanh lên.”
“Đồ thối tha vô lại! Ông đừng có quá đáng, không nhận ra tôi đang chủ động lấy lòng ông sao, tôi nghĩ thông suốt rồi, trước kia tổng cộng những lần ông tranh cãi với tôi là có chỗ bất thường. Sau này tôi sửa lại, hai người chúng ta chung sống hòa bình, ông thấy sao?”
Thấy Sở Mộng Kỳ nghiêng đầu cũng chả có ý tốt gì, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nhếch miệng cười xấu xa:
“Chao ôi! Thật sự là dễ dàng vậy sao. Cuối cùng Sở Đại tiểu thư lại có lại giác ngộ này. Vậy thì được, nếu cô đã nói vậy. Đại nhân tôi sẽ không chấp tiểu nhân.”
“Đồ thối tha vô lại! Ông khoan hãy đắc ý. Đừng cho tôi thỏa hiệp với ông là sợ ông.”
Sở Mộng Kỳ cảm thấy dù sao mình cũng hơi thiệt thòi, lập tức nhếch miệng lên.
“Là tôi sợ cô được chưa, thật ra tôi đã sớm không chấp nhặt với cô. Cô bé hư hỏng, đến đây chú ôm một cái.”
“Vô lại! Lưu manh! Ông đi chết đi.”
Thấy Hạ Thiên Kỳ nói chuyện không nghiêm túc, Sở Mộng Kỳ tức giận đi ra khỏi phòng.
Hạ Thiên Kỳ bị Sở Mộng Kỳ làm cho buồn cười, trong lòng hắn sớm đã không phiền Sở Mộng Kỳ, cũng như hắn từng nói dù sao cô cũng nhỏ tuổi hơn hắn. Tuy là một con người tinh ranh nhưng cũng có chỗ ngây thơ.
Bình thường nói bảy mồm tám miệng với hắn, trêu chọc đùa giỡn cô một chút cũng là cái thú vui của hắn.
Đợi Triệu Tĩnh Thù làm cơm xong, bốn người tụ tập trong sân nhà Ngô Địch làm một bữa xum họp nhỏ một lần.
Vì Hạ Thiên Kỳ không ăn được nên chỉ uống ít rượu. Nhưng điều làm mọi người không ngờ tới là Lãnh Nguyệt cũng phá lệ uống rượu, bữa cơm tương đối náo nhiệt như ăn tết.
Trong lòng mỗi người đều hy vọng, nếu thời gian sẽ ngừng trôi mãi mãi ở giây phút này, thì sẽ không còn bị bó buộc trong áp lực sinh tồn và phiền não quá nhiều nữa.