Dịch:Hàn Phong Vũ
Nghe được câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, Lương Nhược Vân trả lời không chút che giấu nào:
“Cái thân phận người nắm quyền Minh Phủ này, chỉ có thể nói vẻn vẹn chỉ là có quyền nắm giữ đệ tam Minh Phủ trong tay.
Còn nói chỗ không tốt hoặc là chỗ xấu, chỉ là sau khi tiếp nhận Minh Phủ, anh sẽ quản lý toàn bộ tài nguyên của đệ tam Minh Phủ, phần chia tài nguyên thế nào, làm sao đạt thành nhất trí với hai nhà Minh Phủ khác, và đủ các loại vấn đề liên quan tới chế độ của Minh Phủ, đều cần do anh tới tiếp nhận.”
Nghe lời giải thích của Lương Nhược Vân, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc xem như hoàn toàn rõ ràng nếu nói cái thân phận người nắm quyền Minh Phủ này, rốt cuộc là làm gì.
Là một người phân phối tài nguyên và lập ra chế độ, đồng thời loại sửa đổi này là mang đến là tốt hay hư hỏng, đều có liên quan mật thiết vối người nắm quyền.
“Loại chuyện mất công không được tốt này, tôi mặc kệ.”
Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng rằng người nắm quyền Minh Phủ, có thể có được khả nhiều chỗ tốt, nhưng vừa mới nghe Lương Nhược Vân nói qua một lần như vậy, nếu nói thân phận người nắm quyền chỉ là danh tiếng mà thôi, ngoài có thể để cho người không biết phía dưới bò lên ra, không có nửa điểm tác dụng nào.
“Tôi kiến nghị anh vẫn nên suy nghĩ thật kỹ một chút.”
Thấy Hạ Thiên Kỳ cũng từ chối không chút nghĩ ngợi, hai đầu chân mày Lương Nhược Vân không khỏi nhíu lại, nghiêm túc nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ một câu.
Mặc dù không nghe được uy hiếp trong giọng Lương Nhược Vân, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ đã có thể cảm giác được, bây giờ Lương Nhược Vân đã có chút tức giận.
Kỳ thực hắn cũng có thể lý giải được Lương Nhược Vân, dù sao đệ tam Minh Phủ vẫn là yếu nhất trong ba nhà Minh Phủ, có thể nói là chịu đủ các loại yếu nhược.
Phạm vi phụ trách dọn dẹp quỷ vật lớn nhất, người chết nhiều nhất, nhưng nguồn tài nguyên và phần thưởng có thể lấy được cũng ít nhất.
Để có thể đào tạo ra mấy tầng lớp, cô càng là mềm rắn đều đủ, vừa đưa ra quyền hạn quản lý có một lần yêu cầu quản lý cấp cao cứu viện, vừa cưỡng chế quản lý cứ tròn 10 tháng thì phải tham gia sát hạch quản lý cấp cao.
Vậy mà cực khổ vất vả làm tất cả mọi thứ, lúc cô sắp rời đi thì không một ai đồng ý tiếp nhận, cái này tự nhiên khiến cô cảm thấy thất vọng khó chịu.
Hạ Thiên Kỳ không nói thêm gì, ít nhiều gì trong lòng có chút đấu tranh, ngược lại không phải nói vì hắn hiểu được Lương Nhược Vân mà đấu tranh, mà là ít nhiều gì Lương Nhược Vân có ơn với hắn, cái này khiến trong lòng của hắn có chút không quá dễ chịu.
Dù sao với người từng giúp hắn, hắn luôn là ghi ơn trong lòng nhất định phải báo, bằng không lương tâm hắn sẽ rất áy náy.
“Tôi muốn biết nếu không có người tiếp nhận quyền nắm giữ đệ tam Minh Phủ, thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Hạ Thiên Kỳ lại hỏi một câu tính thăm dò.
“Nếu đệ tam Minh Phủ không có người nắm quyền, vậy thì đệ tam Minh Phủ sẽ bị tiêu diệt, toàn bộ nhân viên của Minh Phủ đều sẽ mất đi che chở, không những không nhận được bất kỳ phần thưởng nào không nói, bọn họ càng sẽ bị quỷ vật dễ dàng cảm giác được.
Còn người cấp quản lý, thì sẽ lập tức chết oan chết uổn.
Trừ phi trước khi Minh Phủ bị diệt, bọn họ thoát khỏi Minh Phủ, gia nhập vào đoàn thể cá nhân của những quản lý cấp cao khác.”
Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới nếu đệ tam Minh Phủ không còn người nắm quyền, tình hình rốt cuộc trở nên nghiêm trọng như vậy. Phải biết rằng Lãnh Nguyệt Triệu Tĩnh Thù bọn họ đều ở đệ tam Minh Phủ, nếu đệ tam Minh Phủ biến mất, là quản lý cấp cao hắn cũng không bị gì, nhưng Lãnh Nguyệt bọn họ chắc chắn đều sẽ xong đời.
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Kỳ lại đưa mắt nhìn sang Ngô Địch bên cạnh, không xác định hỏi:
“Ngô lão đại, vì sao anh không muốn làm người nắm quyền này?”
“Không phải anh không muốn làm, mà là anh hoàn toàn không thích hợp, đám hỗn tạp đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ kia, chú cảm thấy anh có thể nhịn bọn họ sao? Nếu anh không chịu nổi, thật sự đánh nhau, đệ tam Minh Phủ sẽ còn tồn tại sao?
Hơn nữa, thuộc hạ của anh đã không còn người lão luyện, trước kia người lão luyện cứ đi đi, chết chết, anh sợ là sau khi tiếp nhận không khống chế được mình, thật sự sẽ liều mạng với đệ nhất Minh Phủ.”
Hạ Thiên Kỳ có thể cảm giác được, lời Ngô Địch đều là thật tâm mà nói, con người gã tính cách cổ quái, đồng thời còn tương đối xung động. Trước đó có Lương Nhược Vân ở đây, còn có thể kiềm chế gã một chút, một khi Lương Nhược Vân rời đi, gã trở thành trùm xỏ của đệ tam Minh Phủ, có lẽ thật sự sẽ như gã nói, gã sẽ không chút cố kỵ nào mà tuyên chiến với đệ nhất và đệ nhị Minh Phủ.
Còn mặt nạ đen, ngay cả hỏi Hạ Thiên Kỳ cũng lười hỏi, vì trước kia Ngô Địch từng đề cập với hắn, mặt nạ đen là một quản lý cấp cao trên danh nghĩa, hoàn toàn không quản chuyện của đệ tam Minh Phủ, nên cũng không quan tâm đệ tam Minh Phủ có tồn tại hay không.
Thông qua Lương Nhược Vân không khuyên bọn họ, cũng không khó nhìn ra, bọn họ không phải đối tượng Lương Nhược Vân lựa chọn, dĩ nhiên, hắn trong lòng Lương Nhược Vân chắc chắn cũng không đủ tư cách, thế nhưng không có cách nào khác, Ngô Địch không thích hợp, mặt nạ đen không có hứng thú, vậy thì vừa nhìn đã thấy cũng chỉ còn lại duy nhất một mình hắn để trói buộc với quyền lợi của đệ tam Minh Phủ.
Hạ Thiên Kỳ lấy một điếu thuốc trong bao thuốc lá, sau khi châm lên lại hút sâu một hơi, suy nghĩ một số tình hình sau đó nếu hắn đồng ý tiếp nhận.
Một khi hắn trở thành người nắm quyền của đệ tam Minh Phủ, vậy thì toàn bộ tài nguyên của đệ tam Minh Phủ đều thông qua phân phối của hắn, như vậy hắn có thể lợi dụng quyền lợi, phân cho Triệu Tĩnh Thù bọn họ tài nguyên hơi tốt một chút, cho Triệu Tĩnh Thù bọn họ có thể trưởng thành tương đối an toàn.
Thêm vào, hắn còn có những lực lượng dự bị như Vương Tang Du, Triệu An Quốc cần đào tạo, nếu trở thành người nắm quyền, cũng có thể tiết kiệm chút hơi sức.
Làm bọn hắn vừa có thể thông qua tài nguyên của Minh Phủ mà lớn mạnh, cũng có thể sử dụng tài nguyên lớn mạnh của Diêu Trí bên kia, hai đường cùng triển khai.
Nếu có những chỗ tốt này, như vậy chỗ không hay chính là một khi có sự kiện đoàn thể cấp quản lý, hắn phải sắm vai Lương Nhược Vân, dẫn đội hoàn thành sự kiện.
Đồng thời chuyện một phần quy định, và đàm phán với hai nhà Minh Phủ khác cũng phải cần hắn đi làm.
Tính tình của Ngô Địch không tốt, tính tình của hắn cũng không tốt đi đâu, huống chi còn có thù với đám người Giang Chấn của đệ nhất Minh Phủ, và đám người Thạch Quỳnh của đệ nhị Minh Phủ, hắn làm một người mới lại thêm sự rời đi của Lương Nhược Vân, khó tránh khỏi bọn họ con sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Hạ Thiên Kỳ hút hết một điếu thuốc rất nhanh, khói mù bay lãng đãng trong phòng hội nghị, trong quá trình mấy người Lương Nhược Vân đều không nói gì thêm, chỉ kiên trì chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Vì Lãnh Nguyệt bọn họ vẫn còn ở đây, cho nên tôi hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.”
Ngẩng đầu lên, Hạ Thiên Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía Lương Nhược Vân trả lời, ý tứ đã rất rõ ràng, hắn tiếp nhận thân phận người nắm quyền của đệ tam Minh Phủ, thay thể Lương Nhược Vân quản lý đệ tam Minh Phủ.
Về lựa chọn của Hạ Thiên Kỳ, Lương Nhược Vân cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, vì như những gì Hạ Thiên Kỳ nói, chỉ cần Lãnh Nguyệt bọn họ vẫn còn ở Minh Phủ, hắn không có lựa chọn nào khác. Trừ phi hắn có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm mặc kệ sống chết của Lãnh Nguyệt bọn họ, nhưng hiển nhiên hắn không làm được.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đáp ứng, Lương Nhược Vân lại trực tiếp nói với Ngô Địch và mặt nạ đen:
“Được rồi, ba sự kiện đã nói xong, người nắm quyền cũng đã đồng ý, mọi người có thể đi.”
Lương Nhược Vân trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với hai người Ngô Địch, mặt nạ đen ngược lại không có vấn đề, cười một tiếng lạnh lẽo lại đi thẳng ra ngoài, Ngô Địch do dự một chút, cũng không đứng dậy rời đi, mà là cợt nhã giải thích với Lương Nhược Vân:
“Cô biết mà, tôi thật sự không phải không muốn tiếp nhận đệ tam Minh Phủ, chỉ là tôi...”
“Hoàn toàn cũng không trông cậy vào các người.”
Lương Nhược Vân lạnh lùng ngắt lời Ngô địch, sau đó vẻ mặt chậm lại, bổ sung thêm:
“Hắn thì tôi không trông đợi, nhưng anh, tôi mong là lúc đệ tam Minh Phủ gặp nạn, anh có thể nhìn tình nghĩa với tôi mà tận lực giúp đỡ.”