Dịch: Hàn Phong Vũ
Lời của phó trưởng ngục khiến Hạ Thiên Kỳ có chút ngoài ý muốn, vì từ đầu tới cuối ác quỷ kia không lộ diện, chỉ không ngừng có người mất tích mà thôi.
Không hỏi thêm nữa, Hạ Thiên Kỳ nhìn phó trưởng ngục râu quai nón kia, tiếp tục chờ ông ta:
“Tôi cũng trùng hợp chứng kiến nó, lúc đó tôi đang nhìn vào kính rửa mặt, một cảnh ngục phía dưới nói có chuyện tìm tôi, kết quả lời hắn còn chưa nói hết, người đã đột nhiên biến mất tăm.
Lúc đó tôi bị doa sợ, còn cho là mình hoa mắt, vội vàng dùng nước rửa sạch mặt, cũng vào lúc này, tôi nhìn vào gương lần nữa gặp được cảnh ngục tới tìm tôi trước đó kia.
Hắn không biến mất, người đứng ngay sau lưng tôi, chỉ có điều dáng dấp của hắn rất kỳ quái, cũng không hiều sao trên người có thêm một bộ đồ đỏ tươi như máu, bộ đồ máu kia như một vật sống, rốt cuộc đưa ra hai cánh tay màu xám trắng, bịt chặt miệng của cảnh ngục kia, như không để hắn gây ra bất kỳ âm thanh gì.
Tôi kêu một tiếng có chút sợ hãi, thế nhưng chờ tôi quay đầu lại nhìn về sau lưng, sau lưng hoàn toàn không có thứ gì.
Nhưng chỉ cần tôi quay đầu lại một cái, nhìn vào tấm gương, là có thể thấy cảnh ngục kia, hai mắt trợn to hoảng sợ, toàn thân trong bộ đồ máu kia co rút lại, dần dần trở nên mơ hồ, mãi đến khi hoàn toàn biến mất.”
Nghe phó trưởng ngục nói đến đây, trong lòng Hạ Thiên Kỳ tức khắc lòi ra hai suy đoán:
“Ý của ông là nói, những người mất tích trong ngục kia, không phải mất tích trên ý nghĩa thật sự, mà là bị thứ đồ máu kia hấp thu hết?
Muốn nhìn thấy món đồ máu giết người kia, thì nhất định phải nhìn qua tấm gương, là thế này phải không?”
“Tôi chỉ biết những thứ này, sau đó tôi từng cho người cầm gương đi tìm, thế nhưng những người được tôi cử đi kia, không một ai quay về.
Có lẽ đều đã dữ nhiều lành ít.”
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ nghĩ về lời phó trưởng ngục vừa nói với hắn kia, sau đó hắn lại có chút nghi ngờ hỏi:
“Vì sao ông không nói sự thật này cho người phía dưới biết, không phải muốn chọn cố ý giấu giếm chứ?”
“Xem như là tôi cho bọn họ biết sự thật thì có thể làm gì? Bọn họ sẽ chỉ trở nên càng thêm hoảng sợ, sẽ khiến nhà ngục này càng thêm lộn xộn.
Nếu tôi không nói, cũng vẫn có thể tìm chút lý do ổn định bọn họ vài ngày.
Hoặc giả trong mấy ngày này, tôi có thể nghĩ ra cách. Nhưng hiển nhiên tôi không thành công, tôi cũng không biết nên làm gì, làm sao để hóa giải tình thế nguy hiểm trước mắt.”
Hạ Thiên Kỳ cũng không cách nào đi phán đoán phó trưởng ngục nói có phải thật như vậy hay không, dù sao lời của ông ta có chút vấn đề về mặt logic, thế nhưng ít nhiều gì còn có chút lý.
Ngược lại Hạ Thiên Kỳ cũng không sợ đối phương sẽ chơi thủ đoạn gì với hắn, vì mục đích hắn tới nơi này rất trực tiếp, đó chính là để cho phó trưởng ngục có thể nghe lời hắn mà làm việc, sau đó hắn thuận lợi tìm được phần thưởng của sự kiện.
Chỉ cần hoàn thành hai điểm này, chuyến đi lần này của hắn coi như không công toi, còn như phó trưởng ngục bên kia có thể cung cấp cho hắn bao nhiêu đầu mối, thì hoàn toàn không phải chỗ hắn để ý.
“Được rồi, tình huống đại khái tôi đã biết rồi, kế tiếp tôi sẽ giúp các người vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải nghe theo sự chỉ huy của tôi. Vì chỉ có tôi mới có thể giải quyết được thứ quỷ kia, giúp các người sống sót.”
Phó trưởng ngục không đi chất vấn Hạ Thiên Kỳ, mà là hỏi lại sau một ngồi trầm ngâm:
“Anh muốn làm gì?”
“Rút hết toàn bộ người trong trạm gác ở nhà ngục, thả các phạm nhân ra, sắp xếp đồng đều vào trong các khu vực của nhà ngục, cho dù là bên này cũng phải có người.”
Số người phân tán, đại biểu cho mục tiêu tấn công của quỷ vật phân tán, cái này chắc chắn có thể tranh thủ nhiều thời gian cho hắn và Lãnh Nguyệt vượt qua kỳ đóng băng. Còn như vì sao phải muốn cảnh ngục sắp xếp phạm nhân vào bên này, chủ yếu là cảnh ngục và bọn họ bị chết tương đối, nếu kế tiếp hắn và Lãnh Nguyệt ở lại nơi này, chắc chắn sẽ khiến mục tiêu trở nên rất lớn.
Nên cần phải có một số phạm nhân đi vào, để bảo vệ hai người bọn họ.
Phó trưởng ngục biểu hiện rất khó hăn về yêu cầu Hạ Thiên Kỳ đưa ra:
“Rút hết toàn bộ binh lính đứng gác, lại thả các phạm nhân ra ngoài, nếu bọn họ nổi loạn thì làm sao bây giờ?”
“Ông cũng có thể không làm theo lời của tôi.
Dù sao có muốn toàn mạng hay không đều do ông, nếu ông vội đi chết, tôi cản ông làm gì.”
Hạ Thiên Kỳ nghe xong lắc đuầ một cái lờ đi, cố tình nói một câu.
“Tôi cần phải biết nguyên nhân anh làm như vậy, còn có thân phận thật sự của anh nữa.”
Ngay từ lúc gặp cảnh ngục cao to kia, phó cảnh ngục đã có lý giải nhất định về Hạ Thiên Kỳ, có điều cũng như những người khác, đều là những thành phần mà nghi ngờ chiếm phần lớn, hoàn toàn rơi vào sương mù.
“Tôi làm như thế đương nhiên là để phân tán mục tiêu tấn công của nó, nếu ông đặt toàn bộ phạm nhân trong nhà lao, vậy thì một khi nó vào trong nhà lao đại khai sát giới, không bao lâu, các phạm nhân đều sẽ bị giết sạch.
Trong nhà ngục ngoài phạm nhân ra chỉ có các người, nếu các phạm nhân đều chết sạch, vậy thì kế tiếp sẽ đến phiên các người.
Cho nên nếu bây giờ các người muốn cứu mình trên mức độ lớn nhất, thì nhất định phải cung cấp đường thoát thân trên mức độ lớn nhất cho các phạm nhân.
Còn như phải chờ một người đến đây, có lẽ còn có thời gian hơn một ngày rưỡi, sau đó các người an toàn.
Nói cách khác, trong thời gian một ngày rưỡi này, sẽ là mấu chốt các người có thể sống sót hay không.
Còn như thân phận thật sự của tôi là gì, ông cảm thấy trong hoàn cảnh lúc này, với ông mà nói thì biết và không biết có ý nghĩa gì sao?”
Phó trưởng ngục nghe xong không nói, Hạ Thiên Kỳ cũng không nhấn mạnh hơn nữa, lúc này một tay cầm bao thuốc lá phó trưởng ngục đặt trên bàn, rút ra một điếu rồi châm lên hút.
Một điếu thuốc hút hết ba phần, phó trưởng ngục mới rốt cuộc nghĩ thông suốt đồng ý nói:
“Được rồi, bây giờ tôi làm theo căn dặn của anh.”
“Bây giờ ông còn người để cử đi không?”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy phó trưởng ngục này hiện tại đã nhanh chóng thành tướng không binh.
Không thèm để ý tới lời nói của Hạ Thiên Kỳ, lúc này cầm điện thoại, nhấn một mã số xuống, nói:
“Rút hết người của tất cả trạm gác, cử mấy người dẫn theo sáu mươi phạm nhân đến bên này. Các phạm nhân còn lại thì phân chia ra khắp nơi, không cần giam giữ trong nhà lao.”
Phó trưởng ngục nói xong những lời lài lại cúp điện thoại, thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ có chút hiếu kỳ hỏi:
“Không phải điện thoại không gọi đi được sao?”
“Trong nội bộ nhà ngục có thể gọi.”
Nói xong, ông ta lại thở dài, sau đó đuổi Hạ Thiên Kỳ đi nói:
“Nếu không có chuyện gì, anh có thể đi lòng vòng, tôi muốn một mình tĩnh táo một chút.”
“Không thành vấn đề.”
Hạ Thiên Kỳ cũng không nói thêm gì, gật đầu một cái lập tức ra khỏi phòng làm việc của phó trưởng ngục.
Giả vờ nhẹ nhàng bước đi thong thả vài bước chân, Hạ Thiên Kỳ lại trốn ở cạnh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Ngay từ đầu, trong phòng làm việc lặng ngắt như tờ, nhưng rất nhanh, lại lại nghe được tiếng vang lên của phó cảnh ngục rời khỏi chỗ ngồi, theo sau mà tới còn có một chuỗi tiếng xé rách chói tai.
Nghe qua như là ông ta đang liều mạng kéo thứ gì xuống vậy.