Dịch:Hạ Tuyết | Biên:Hàn Phong Vũ
Đối với việc Sở Mộng Kỳ dội cho mình một gáo nước lạnh, Hạ Thiên Kỳ cũng không thèm để ý, lên tiếng giải thích:
“Lương Nhược Vân đích thật là loại người luôn lấy đại cục làm trọng, cái gì cũng có thể buông bỏ. Nhưng tôi và Lãnh thần ở đệ tam Minh Phủ chính là đại cục. Quan trọng nhất là tôi, qua mấy tháng nữa sẽ đối mặt sát hạch quản lý cấp cao.”
“Ông cũng thật là biết cách dát vàng lên mặt, đệ tam Minh Phủ cũng không phải là nhà của Lương Nhược Vân, anh nghĩ cô ấy thật sự sẽ xem trọng anh sao?”
“Có quan trọng hay không đi nữa thì tôi chỉ có thể nghĩ như vậy, không thì thế nào nữa? Chẳng lẽ còn phải khiến tôi cảm giác mình chết chắc? Ngoài ra cô có thể nói câu nào tốt đẹp một chút không, để tôi cùng sư huynh của cô khỏi bất an thế này không?”
Hạ Thiên Kỳ nói đến đây khuôn mặt không khỏi trở nên lạnh lẽo, thấy vậy, Sở Mộng Kỳ rất là oan ức giải thích:
“Ông đừng có hiểu lầm, tôi không phải muốn trù ẻo ông. Chỉ là tôi đang nhắc nhở ông, người của Minh Phủ tâm tư rất khó dò, nhất là loại phụ nữ giống như Lương Nhược Vân kia. Không ai có thể đoán chính xác được trong lòng cô ấy đang tính toán chuyện gì.
Tôi chỉ là muốn nói, chúng ta cũng nên nghĩ cách phòng hờ kết quả xấu nhất.”
Sở Mộng Kỳ oan ức nói tới đây, cô lại khó chịu hung hăng đánh bả vai của Hạ Thiên Kỳ một cái, vô cùng tức giận nói:
“Đánh chết cái đồ bại hoại nhà ông, suốt ngày chỉ biết châm chọc tôi. Kiếm chuyện đủ chỗ với tôi, tôi còn chưa làm gì ông, thua thiệt đều là tôi, tiện nghi đều bị ông chiếm. Chẳng lẽ nói nhiều với ông một câu cũng không được sao, ông không thể đàn ông một chút hay sao!”
Hạ Thiên Kỳ bị Sở Mộng Kỳ mắng té tát, ngay lập tức muốn mở miệng phản bác. Nhưng vừa mở miệng lại chẳng biết nói gì, chỉ có thể giả bộ như không nghe gì, mở radio lên.
“Đúng là thối vô lại!”
Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ giả bộ như không có việc gì nghe radio. Sở Mộng Kỳ khó chịu bĩu môi, lần nữa quấn quấn mái tóc đuôi ngựa của mình.
Về cơ bản, Lãnh Nguyệt không có cảm giác gì, dù sao nếu bọn họ chỉ cần có một câu không hợp, ngay lập tức sẽ cãi nhau rùm beng, chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai. Miệng lưỡi Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ đã rất tiện, về phía Sở Mộng Kỳ cũng là người không chịu bỏ qua.
“Hai người ngang ngửa nhau, sau này ai cũng đừng nói ai.”
Lãnh Nguyệt rốt cục nhịn không được, nói hết mấy lời hết chỗ chê với hai người.
“Sư huynh chết giẫm, sao lại giúp thối vô lại kia nói xấu tôi? Ai ngang ngửa với hắn!”
Sở Mộng Kỳ nghe xong có chút khó chịu lầm bầm với Lãnh Nguyệt.
“Nói chính sự đi.”
Lãnh Nguyệt hoàn toàn không để ý đến Sở Mộng Kỳ, lúc này gõ gõ lên ghế ngồi của Hạ Thiên Kỳ, ý muốn hắn tắt radio ầm ĩ đi.
Đợi sau khi Hạ Thiên Kỳ tắt radio đi, Lãnh Nguyệt lại lần nữa lên tiếng hỏi hắn:
“Tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Tên khốn kia đến cuối cùng có tới hay không, lại đi hay không đi, có ở lại nơi này lâu dài hay không, những chuyện này chúng ta đều không rõ lắm, cho nên trước mắt không thể mạo hiểm quay trở về, sau đó đi giải được cho những người nhiểm thi độc kia.
Bằng không nếu chẳng may bị tên kia bắt được, thì xong đời.”
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ giống như nghĩ ra chuyện gì đó, có chút không thể xác định lên tiếng hỏi Lãnh Nguyệt:
“Tên kia sở dĩ có thể nhận ra chúng ta, có phải bởi vì hắn thông qua đôi mắt của con cương thi thái hậu thấy được chúng ta đúng không?”
“Ừm, trong con cương thi mẹ lúc đó có một ý thức khác.”
Thấy Lãnh Nguyệt gật đầu, Hạ Thiên Kỳ vô thức nhìn sang Sở Mộng Kỳ một lúc, sau đó mới tiếp tục nói:
“Tên kia chỉ nhìn thấy hai chúng ta, nhưng lại không có nhìn thấy Sở đại tiểu thư đây. Cho nên hiện tại chúng ta chỉ có hai phương án để lựa chọn.
Cũng chính là hai loại phương án AB kinh thiên địa khiếp quỷ thần trong truyền thuyết kia.”
“Đừng có mà đắc ý, nói nhanh lên.” Sở Mộng Kỳ đá cái ghế xe mà Hạ Thiên Kỳ đang ngồi một cước.
“Phương án A rất đơn giản, chính là để Sở đại tiểu thư đây phát huy sự thông minh và thực lực trâu bò của cô ta. Trở về hai khu vực Thịnh Vượng cùng Thành Hoa, tiếp tục cứu chữa cho những người bị nhiễm thi độc.
Về phần tôi và Lãnh thần, bởi vì quá tham sống sợ chết, nên chỉ có thể khổ cực ở chỗ này lái xe đi vòng vèo.”
“Không làm gì, chỉ việc lái xe đi vòng vèo khổ chỗ nào?”
Mặc dù trên thái độ Sở Mộng Kỳ có vẻ rất bất mãn, nhưng ngoài miệng cũng không có nói cô sẽ không làm. Dù sao cô cũng không muốn so đo cùng hắn, nói trắng ra, đều là do Hạ Thiên Kỳ nhỏ nhen, rõ ràng là đang cố ý trêu tức cô nàng mới nói như vậy.
Trên thực tế, trong lòng từng người bọn hắn đều hiểu rõ, bao gồm cả Hạ Thiên Kỳ. Sở Mộng Kỳ mặc dù bình thường thích làm một cô bé nhiều chuyện, nhưng trên tính cách, cô lại là một người rất đáng tin cậy.
Có điều người này chính là như vậy, một khi trước đó không để lại ấn tượng gì tốt, cái ấn tượng này rất khó bị thay đổi. Hạ Thiên Kỳ chính là ví dụ điển hình cho câu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Lúc trước ở khu không người bị Sở Mộng Kỳ cướp, sau khi bị cướp bất thành, trong lòng hắn rất khó xem Sở Mộng Kỳ như một đứa em gái xinh đẹp, hoạt bát, mà chỉ là một mặt cường đạo hung thần ác sát.
Tuy nhiên sau khi biết năm nay Sở Mộng Kỳ chỉ vừa tròn mười tám tuổi, ấn tượng của cô nàng trong lòng Hạ Thiên Kỳ đã có chút chuyển biến. Dù sao cô nàng bướng bỉnh này cũng chỉ là một cô nhóc mới vừa trưởng thành, chỉ là một đứa trẻ hư hỏng mà thôi.
Có điều tập thành thói quen cãi nhau, nhiều lúc hắn không nhịn được châm chọc cô nàng mấy câu, khiến trong lòng Sở Mộng Kỳ vô cùng oán hận hắn, cho nên lắm lúc đều là Sở Mộng Kỳ tìm hắn cãi nhau.
Thấy Sở Mộng Kỳ chỉ là đơn thuần lẩm nhẩm vài câu chứ không từ chối, Hạ Thiên Kỳ giả vờ vui mừng gật đầu:
“Tốt nha. Giác ngộ cùng trách nhiệm có chút tiến bộ, vậy quyết định như vậy đi. Hiện tại lập tức tiến hành phương án A, đợi ngày mai cô đón xe trở về là được.”
“Ông bớt ở đó nói nhảm đi, mau nói phương án B!”
Sở Mộng Kỳ trợn mắt trừng Hạ Thiên Kỳ, tức giận nói.
“Phương án B chính là tôi tìm cách gọi Lương Nhược Vân đến, để cô ấy làm ô dù cho chúng ta. Sau đó cùng chúng ta quay trở lại. Có điều phương án này không cần tiến hành nữa, dù sao Sở đại tiểu thư cô đã chấp nhận phương án A rồi còn gì.
Loại mỹ nữ cao lãnh như Lương Nhược Vân, nghĩ đến cũng sẽ không thật sự quan tâm tôi.”
“Không được, ông phải thử một chút.” Sau khi Sở Mộng Kỳ nghe Hạ Thiên Kỳ nói về phương án B, cô nàng lập tức không làm.
“Là tự cô quyết định đi làm, nói cho cô biết nha, người hiểu biết đều xem trọng chữ tín, đã hứa làm thì không thể lật lọng.”
“Ông cút sang một bên cho tôi. Nói cho đồ bại hoại nhà ông biết, từ đầu tới cuối tôi đều chưa nói sẽ đồng ý ông. Nói đến cái sự kiện lần này, đều là do Lương Nhược Vân sắp xếp cho ông, tôi và sư huynh tôi chính là tốt bụng giúp ông, dù sao chúng tôi ở đây chỉ có phần thưởng việc riêng 5 điểm vinh dự, cùng lắm chúng tôi từ bỏ.”
“Tốt bụng sao? Quên đi, không chấp nhặt với đứa nhỏ xấu xa cô nữa.”
Hạ Thiên Kỳ nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn qua đồng hồ vinh dự trên cổ tay, biểu lộ bộ dạng rất ghét bỏ Sở Mộng Kỳ.
“Ông mới là đứa nhỏ xấu xa!”
“Lãnh thần anh xem, nhìn sư muội này của anh đi, cô ta bị chọc giận rồi.”
Hạ Thiên Kỳ đắc ý cười cười, sau đó ngay lập tức nghiêm trang lại, nói với hai người:
“Vừa mới nhận được một tin tức tốt này, Lương Nhược Vân đã tới nơi này. Đồng thời còn đi cùng Ngô Địch, hiện tại chúng ta đã có thể không cần lo lắng nữa!”
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ vẫn không quên nhắc nhở Sở Mộng Kỳ một câu:
“Thế nào Sở đại tiểu thư, thế giới này không đen tối như cô tưởng tượng, nhân tình cũng không tới mức như cô nghĩ, tuổi tác còn khá trẻ, thế nào trong nội tâm lại u ám như vậy?”
Sở Mộng Kỳ bị Hạ Thiên Kỳ nói trúng tim đen, bất quá trong lòng cô nàng cũng khá bất ngờ, không nghĩ tới Lương Nhược Vân làm người nắm quyền của đệ tam Minh Phủ, rốt cuộc sẽ tới nơi này vì Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt.