Ác Linh Quốc Gia

Chương 469: Chương 469: Trương Nhạc




Dịch: Hàn Phong Vũ

Vào trong công ty, một số nhân viên từng gặp qua hắn vài lần đều rồi rít ngừng tay làm việc, lên tiếng chào hỏi giả dối với hắn.

Vì vấn đề thể diện nên hắn cũng có chút gật đầu đáp trả lại, có điều không dừng lại ở khu vực làm việc quá lâu, hắn lại đi thằng vào phòng làm việc của giám đốc.

“Giám đốc Hồ, cha tôi cử tôi đến công ty xem xét một chút, nhân tiện cũng muốn nghe qua kế hoạch trong quý kế tiếp của ông.”

Giám đốc Hồ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ vừa nhìn qua rất giống một học giả, theo những gì cha hắn nói cho hắn biết, giám đốc Hồ này là người từng du học ở nước ngoài về nước, dù không phải thạc sĩ hay tiến sĩ gì, nhưng dù sao cũng rất có năng lực.

Giám đốc Hồ thấy Trương Nhạc đến nơi, ông ta tự nhiên sẽ không dám phô bày ra bất cứ dáng vẻ ngông nghênh nào, mặc dù trong công ty Trương Nhạc này không quyền cũng không thế, nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ, không sớm thì muộn gì cũng có một ngày, công ty này sẽ do Trương Nhạc tiếp nhận.

“Kế hoạch quý kế tiếp tôi đã làm xong rồi, nếu cậu muốn nghe qua thì bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết một chút.”

“Nói đi, tôi ở ngay trong phòng làm việc của ông nghe một chút là được rồi, cũng không cần phải làm cho chính thức như vậy, không cần đi đến phòng họp.”

Thấy giám đốc Hồ muốn mở bản kế hoạch khảo sát PPT* ra, Trương Nhạc vội vàng gọi ông ta lại, ngáp một cái rồi ngồi xuống đối diện với ông ta.

*PPT = Parts Per Trillion: là đơn vị đo mật độ, thường dành cho các mật độ tương rất thấp.

Hơn mười phút kế tiếp, giám đốc Hồ vẫn luôn nói không ngừng nghỉ, mặc dù ông ta nói rất có cảm xúc mạnh mẽ, thế nhưng Trương Nhạc này thì một chữ cũng không nghe vào tai, không ngừng đưa tay dụi mắt, cố gắng giữ mình kiên trì tỉnh táo đến khi nghe giám đốc Hồ nói xong.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nằm úp sấp trên bàn làm việc ngủ thiếp đi.

Thời điểm khi Trường Nhạc khôi phục lại ý thức lần nữa, hắn hoảng sợ phát hiện mình rốt cuộc lại nằm trên cái giường lạnh như băng kia, lại gặp được cảnh tượng quen thuộc trong mơ kia. Thế nhưng sau nhiều lần nằm mơ như vậy, vẫn không thể nào giảm bớt sự sợ hãi trong lòng hắn, không những như vậy, mỗi lần đi đến nơi này, hắn đều trở nên càng thêm sợ hãi.

“Ầm ầm!”

Tiếng búa nện lên cửa kia lại lần nữa vọng vào phòng, mỗi lần nghe Trương Nhạc càng sợ hãi hơn, ít nhiều gì cũng có chút ngạc nhiên là tiếng búa giáng mạnh ngoài cửa kia rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

“Có ai ở đây không?”

Trong giấc mộng Trương Nhạc đang biểu hiện ra không giống như một người bình thường, trên thực tế mỗi lần hắn đi vào cảnh trong mơ thì trong một khoảng thời gian ngắn đều không cách nào ý thức được mình đang nằm mơ, chỉ cần theo mức độ tăng lên của cơn sợ hãi, theo cảm giác tự mình tỉnh lại, hắn mới có thể phát hiện ra bản thân lại đang mơ thấy ác mộng.

Lần này cũng vậy, Trương Nhạc kéo căng cuống họng, một bên vừa giùng giằng kịch liệt, một bên vừa cố nhìn ra cửa lớn tiếng kêu lên.

Cảm giác quen thuộc dần dần trở nên rõ ràng hơn, rốt cuộc khi Trương Nhạc dần dần ý thức được mình đang nằm mơ, thì hắn lại ngậm miệng lại ngay lập tức, không dám gào thét lên như trước nữa.

“Ầm ầm!”

Lúc này tiếng đập lên cửa vọng vào cũng trở nên càng ngày càng lớn hơn, cái cảm giác tim đập dồn vì hồi hộp của Trương Nhạc cũng theo đó mà trở nên càng thêm mãnh liệt.

Trong lúc hắn đang cầu nguyện bản thân mau mau tỉnh dậy, thì lại nghe tiếng búa giáng mạnh lên cửa kia vang lên liên tục không ngừng rốt cuộc lại đột nhiên biến mất, thay vào đó là một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần.

Hắn cho rằng đó là ảo giác của mình, lại vừa lắng nghe rất cẩn thận, sau đó hắn lại vô cùng vững tin bản thân không nghe lầm, ngoài cửa quả thật có một chuỗi tiếng bước chân, hơn nữa còn đi với tần suất cực nhanh đến gần nơi này.

Hắn không biết người đang đến gần mình ngoài cửa kia là ai, có phải là con người vẫn luôn đập vào cửa bên ngoài kia hay không, nhưng bất kể là ai đi nữa, tiếng bước chân này dần dần đến gần hơn, đồng thời cũng khiến cho hắn rợn cả tóc gáy.

Dù sao thì nếu như hắn có ngốc đi chăng nữa, lúc này bị trói chặt ở chỗ này, cũng không quá khó nghĩ đến tiến bước chân đang tiến gần về phía mình kia tuyệt đối là kẻ mang đến chuyện xấu.

Trong thời gian chờ đợi hành hạ trôi qua từng chút từng chút một, rốt cuộc hắn nghe được tiếng bước chân kia đã đi đến trước cửa.

Hắn cố gắng ngẩn cổ lên, nhìn thấy bóng đen của một người in lên trên cửa sổ.

Vào giờ phút này, quả thật có một người đang đứng ở ngoài cửa.

Trương Nhạc nuốt nước bọt không ngừng vì sợ hãi, đang trong lúc hắn do dự giữa có nên mở miệng hỏi một câu hay không, lại nhìn thấy một cái bóng đen trong nháy mắt đập thẳng vào trên cửa sổ của cánh cửa.

“Răng rắc!”

Tiếng thủy tinh trên cánh cửa bị đập nát vang lên, một cây búa đen như mực giống rắn độc đột nhiên hiện ra phần đầu.

“A!”

Trương Nhạc đột nhiên hoảng sợ hô lên một tiếng bật dậy khỏi bàn làm việc, toàn thân từ trên xuống dưới đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng.

Giám đốc Hồ cũng bị tiếng kêu đột ngột vang lên của Trương Nhạc dọa sợ đến mức giật mình một cái, vẻ mặt như không biết gì nhìn Trương nhạc vừa mới tỉnh ngủ, cũng muốn hỏi thăm một câu, nhưng lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Dù sao Trương Nhạc đang nghe ông ta báo cáo giữa chừng thì gục xuống bàn ngủ, chẳng lẽ ông ta cũng không thể hỏi hắn một câu có phải thấy ác mộng hay không chứ?

Nhìn sắc mặt của giám đốc Hồ rất khó coi, Trương Nhạc mới chợt phục hồi lại tinh thần, ý thức được mình vừa mới ngủ thiếp đi.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, vuốt mồ hôi lạnh trên mặt đi, Trương Nhạc có chút lúng túng nhìn giám đốc Hồ nói:

“Hai ngày nay tôi không nghỉ ngơi đường hoàng, vừa rồi không biết vì sao lại ngủ thiếp đi, thật là ngại quá.”

“Không sao cả, có thể do tôi nói quá nhàm chán.” Giám đốc Hồ nghe xong thì cười khổ lắc đầu.

“Không không không, không phải do ông nói quá nhàm chán, mà là tôi thật sự quá mệt mỏi.”

Mặc dù tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, thế nhưng trong lòng Trương Nhạc nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, lúc này cũng không tiếp tục nghe giám đốc Hồ báo cáo lại một lần cho hắn nghe nữa, chậm rãi đứng lên khỏi ghế, Trương Nhạc nhỏ giọng nói với giám đốc Hồ:

“Lát nữa ông cầm bản kế hoạch quý của ông sao chép ra cho tôi một bản đi, nếu như cha tôi có hỏi đến ông, tôi nghĩ ông cũng đã biết phải nói như thế nào rồi.”

“Tôi hiểu.” Giám đốc Hồ rất thức thời đáp.

“Tốt lắm, tôi con chút chuyện nên phải đi trước đây.”

Nói xong, Trương Nhạc đẩy cửa phòng làm việc ra, đi ra ngoài mà có chút không yên lòng.

Mãi cho đến khi rời khỏi văn phòng làm việc có chút áp lực, lúc này Trương Nhạc mới cảm thấy tâm tình của mình tốt lên được một chút, có điều cứ năm lần bảy lượt thấy cùng một cơn ác mộng, hơn nữa cơn ác mộng còn giống như là tình tiết đẩy mạnh của phim kinh dị càng ngày càng kinh khủng hơn, điều này cũng khiến hắn cảm thấy rất đau đầu, không nghĩ ra đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng không biết nên làm thế nào để giải quyết.

- -

Cùng lúc đó, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh thù đã đến bệnh viện tâm thần, nơi Khúc Ưu Ưu đang ở.

Đợi sau khi giải thích thân phận với người bảo vệ, rất nhanh sau đó, một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng, dáng dấp nhã nhặn lại chạy tới.

“Bệnh nhân Khúc Ưu Ưu này là do tôi phụ trách, bây giờ tôi sẽ dẫn hai ngươi đi đến đó thăm cô ấy, có điều tâm tình của cô ấy vẫn còn chưa ổn định, rất có thể sẽ làm một số hành động không hay gì đó.”

“Cái này anh không cần lo, chúng tôi là cảnh sát, cho nên đương nhiên sẽ không làm bệnh nhân bị thương, dĩ nhiên cũng sẽ không bị bệnh nhân làm bị thương được, anh cứ dẫn chúng tôi đến nơi đó là được.”

Trên dọc đường khi đến nơi gặp Khúc Ưu Ưu, Hạ Thiên Kỳ cũng nghe được từ trong miệng người bác sĩ này một số tình hình có liên quan đến Khúc Ưu Ưu.

Khi bác sĩ nói bệnh tình của Khúc Ưu Ưu thì cũng có vẻ rất đăm chiêu ủ dột, bởi vì tình hình của Khúc Ưu Ưu trở nên càng ngày càng tồi tệ hơn, thời gian đầu chỉ là nói năng không bình thường, hai ngày nay thì đã lên đến tình trạng tự hại mình, chỉ cần anh buông cô ta ra, cô ta sẽ dùng đầu đập thẳng vào cánh cửa, thúc ép nhân viên y tế thả cô ta ra ngoài.

Có duy nhất một ngày cô ta bình thường chính là thời điểm khi cha mẹ cô ấy đến đây thăm cô ta, nhưng cuối cùng lúc cha mẹ cô ta sắp rời đi, thì lại trở nên nóng nảy muốn xuất viện, muốn cha mẹ dẫn theo cô ta rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.