Dịch: Hàn Phong Vũ
Theo thời gian trôi qua, trong lao tù của nhà ngục vốn là tiếng động lớn ầm ĩ cũng dần dần yên tĩnh lại, ngoài những người mới đang trằn trọc, âm thầm rơi lệ ra, phần lớn phạm nhân đều đã đi vào mộng đẹp.
Nằm mơ, là chuyện thần thánh nhất ở nơi này, vì mơ có thể khiến bọn họ thoát khỏi nhà ngục này, có thể cho bọn họ lần nữa chứng kiến một màn bóng dáng tự do.
- ---
Thường Thắng quỳ gối trong phòng giam vừa dơ vừa thối, cái áo tù rộng thùng thình trên người tràn đầy vết tích bị nước mắt thấm ướt.
Là một thanh niên trẻ tròn 20 tuổi, hắn từng ảo tưởng thành tựu lớn nhất mình có thể đạt được trong tương lai, nhưng lại chưa từng nghĩ tới hắn sẽ bị người khi dễ như bây giờ, đồng thời còn vĩnh viễn không thấy được hy vọng.
Sở dĩ phải vào nơi này, là vì trước đó hắn giết người, chỉ vì mấy câu mồm mép, đã xung động lỡ tay đánh chết một người phụ nữ mang thai sắp sinh, mặc dù đã ý thức được mình phạm vào tội ác, thế nhưng lúc đó hắn cũng chỉ nghĩ tới chạy trốn.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn bị bắt lại, hắn vốn tưởng là phải chết, cuối cùng bị đưa tới nơi này.
Nhưng ngày đầu tiên vừa đi vào, đã cho hắn trải nghiệm cảm giác bị đối xử áp bức và lăng nhục, những phạm nhân này thấy hắn, nghiễm nhiên biến hắn thành đối tượng cho những người kia trút hết dục vọng, đánh đập, xé quần áo của hắn.
Hắn thậm chí còn không có dũng khí đi nhớ lại những chuyện xảy ra với mình trước đó không lâu, hắn chưa từng khát vọng giết người như thế này, thế nhưng giờ này phút này, hắn lại có cảm giác mãnh liệt muốn giết sạch toàn bộ đám súc sinh trong một gian tù giam này.
Nhưng hắn lại không làm được, hắn sợ, sợ bọn họ tiếp tục ức hiếp mình, hắn đánh không lại bọn chúng, hắn còn muốn sống, nên chỉ có thể quỳ ở đây, thậm chí còn không dám nhúc nhích.
Hai chân đau muốn chết, Thường Thắng cảm thấy bọn họ đều ngủ hết, cho nên thận trọng vịn tường đứng lên, có lẽ liên quan tới quỳ quá lâu, cho nên hai chân đã đặc biệt tê rần, đầu gối đau rát, sợ cũng đã trở nên thâm tím.
Trong phòng giam vô cùng tối, hắn không thấy gì, bên tai tràn đầy một chuỗi tiếng ngáy như tiếng sấm, hắn thở dài trong lòng, lặng lẽ đi tới trước song sắt, kệt lực dán khuôn mặt mình lên trên, muốn nhìn cảnh tượng ngoài hành lang một chút.
Ở một bên hành lang có mở một ngọn đèn ố vàng, vì ánh sáng không đủ, khoảng cách bên này lại khá xa, nên hành lang dưới ánh đèn có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Đỏ mắt nhìn một hồi, Thường Thắng lại e sợ cho những người kia tỉnh lại, nên lại định xoay người lại, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng bước chân rất nhẹ.
Cái này cũng khiến hắn sợ đến mức vội vàng thu đầu lại, sợ bị người hoạt động bên ngoài thấy.
Hắn lần nữa ngồi chồm hổm xuống, sau đó lại cắn răng, vô cùng khuất nhục quỳ xuống.
Trong quá trình, từ hành lang lại vọng ra chút tiếng vang, sau đó hắn nghe được tiếng động có người đi tiểu đêm, đương nhiên, rất nhanh đã bị tiếng ngáy của mấy phạm nhân nhấn chìm.
- ---
Hạ Thiên Kỳ vẫn trằn trọc không ngủ được, mãi đến hơn nửa đêm mới nhắm mắt lại ngủ một hồi, có điều không ngủ được bao lâu, bên ngoài lại đột nhiên vang lên một tiếng còi chói tai, ba gã cảnh ngục vừa ngáp vừa lần lượt xuất hiện, không ngừng dùng dùi cui điện trong tay gõ song sắt phòng giam.
“Tới giờ! Cút dậy hết nhanh lên!”
Nghe tiếng còi, đám phạm nhân vốn là còn trong giấc mộng tức khắc như bị bạt tay một cái thật mạnh, đều vội vàng leo xuống giường, sau đó bắt đầu chan lấn chạy vào trong phòng vệ sinh, tiểu tiện hoặc rửa mặt.
Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng ngồi dậy trên giường, sau đó ngáp dài, đi vào nhà vệ sinh trong ánh mắt kiêng kỵ của một đám phạm nhân, sau đó rửa mặt qua loa.
Mãi đến khi Hạ Thiên Kỳ bên kia xong chuyện, những người khác mới lần lượt xếp thành hàng, cũng coi như ngay ngắn có trật tự.
Vương Xương và mấy người bị hắn đánh bất tỉnh tối hôm qua đều khôi phục tỉnh táo, ánh mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ cũng không còn vẻ kiêu ngạo trước đó, bị đánh không những không la hét đòi đánh lại, trái lại còn cố gắng nặn ra một nụ cười nhận lỗi với Hạ Thiên Kỳ:
“Em mắt chó không thấy Thái Sơn, em đáng chết, thật đáng chết, xin anh đừng chấp nhặt em, em là một con chó, anh nhất thiết đừng nhìn em như người.”
Vương Xương không những nói mình là chó, mà còn quỳ trên đất cùng mấy người bị đòn ngày hôm qua thè lưỡi ra học tiếng chó sủa.
Hạ Thiên Kỳ vốn muốn dạy dỗ mấy người Vương Xương bọn hắn một trận, nhưng bây giờ nhìn lại, ra tay đánh bọn họ đơn giản là dơ bẩn tay của mình.
“Cút cho tao!”
Hạ Thiên Kỳ một cước đạp Vương Xương ngã nhào, hiển nhiên là không định so đo với bọn họ, Vương Xương lăn một vòng trên đất, sau khi đứng dậy thì đồng loạt nói cảm ơn Hạ Thiên Kỳ với mấy người kia, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn.
Vì đã rửa mặt xong, cho nên Hạ Thiên Kỳ đứng ở trước cửa phòng giam, chờ cảnh ngục mở cửa thả hắn ra ngoài.
Hiển nhiên là, không ai dám đứng quá gần cảnh ngục, dù sao ai cũng không biết đám cảnh ngục này có thấy mình chướng mắt mà đột nhiên cho một gậy hay không.
Lúc chờ cảnh ngục mở cửa ngăn cản phòng giam ra, Hạ Thiên Kỳ để cho Vương Xương đứng phía trước, hắn thì theo mấy người khác đứng phía sau Vương Xương, cùng mấy phạm nhân kia xếp thành hai hàng dài, cúi đầu đi tới canteen.
Trong quá trình không người nào dám nói chuyện, cũng vì quá nhiều người, Hạ Thiên Kỳ cũng không thể thấy Lãnh Nguyệt, cứ như vậy đi ra khỏi phòng giam lớn, sau đó băng qua một con đường đất hoang vắng, lúc này mới vào trong canteen.
Diện tích canteen rất lớn, như có vô số khối sắt bao vây lại, không có gì khác canteen của trường học, một người một hộp cơm xếp hàng nhận cơm.
Hạ Thiên Kỳ vốn muốn sau khi đi vào đệ nhị vực, vì mất đi năng lực quỷ anh nên có thể ăn chút đồ tốt, đền bù cho mình trong mấy ngày thường chỉ có thể ăn rau quả, kết quả lại không nghĩ rằng vào nhà ngục, tự nhiên là không ăn được thứ gì ngon lành.
Quả nhiên, khi Hạ Thiên Kỳ cầm hộp đựng cơm tới cửa sổ, chỉ nhận được một cái đầu đầy cứng ngắc, và một chén cháo trắng hỗn tạp đồ ăn thừa.
Im lặng bưng hộp cơm tìm kiếm một chỗ ngồi, tiện thể tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Nguyệt, rất nhanh, hắn đã phát hiện chỗ Lãnh Nguyệt, đang xếp hàng trước cửa sổ lấy cơm.
“Lão đại, qua bên này.”
Lúc này Vương Xương đã chiếm một chỗ ngồi, cùng mấy người trong phòng giam không ngừng vẫy tay về phía hắn.
Hạ Thiên Kỳ hiểu ý gật đầu, đợi sau khi Lãnh Nguyệt lấy cơm xong, hắn lại bước nhanh đi tới.
“Thế nào Lãnh thần, cúc hoa có khỏe không?”
“Chúng ta phải ở lại đây trong ba ngày.”
Lãnh Nguyệt không để ý đến câu đùa giỡn của Hạ Thiên Kỳ, nhìn hắn mặt không thay đổi nói.
“Biết rồi, còn không biết thời gian này sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, đi một bước nhìn một bước, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”
“Ừm.” Lãnh Nguyệt gật đầu tán thành, lại đi theo Hạ Thiên Kỳ đi tới một bàn của Vương Xương bọn họ.
Bàn không lớn, bình thường một bàn chỉ có thể ngồi bốn người, theo Lãnh Nguyệt đi tới, ngồi đủ ước chừng 11 người.
Vương Xương bọn họ cũng không biết Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ biết nhau từ trước, mà là hoàn toàn xem Lãnh Nguyệt là nam sủng của Hạ Thiên Kỳ.
Nam sủng rất thịnh hành trong nhà ngục Hắc Thiết, vì nơi này không có phụ nữ giải quyết phương diện nhu cầu kia của bọn họ, nên có rất nhiều phạm nhân có chút thực lực, sẽ tìm một số người da mịn thịt mềm làm nam sủng, để giải quyết phương diện nhu cầu kia của bọn họ.
“Lão đại, mắt nhìn của anh không tồi, tên nhóc này da mịn thịt mềm, dáng dấp còn dễ nhìn hơn so với mấy đứa con gái lớn bên ngoài.”
Vương Xương nhìn Lãnh Nguyệt đang cúi đầu ăn cơm, vẻ mặt hâm mộ nói với Hạ Thiên Kỳ.