Dịch: Hàn Phong Vũ
Quỷ vực nói đơn giản chính là điều khiển với không gian, mà điều kiện tiên quyết để điều khiển chính là có cảm ứng được hay không.
Hạ Thiên Kỳ sớm đã cảm ứng được sự tồn tại của không gian, có thể cảm ứng được tồn tại của không gian, thì chứng minh hắn đã bước một chân vào cánh cửa cấp ác quỷ, kém chỉ là một chân khác chưa vào mà thôi.
Mới đầu hắn cũng không có ý nghĩ nghiên cứu quỷ vực, toàn bộ trọng tâm đều đặt trên luyện tập thi triển quỷ thuật, mãi đến khi hắn cảm giác mình đã có thể nắm giữ, lúc này mới đầu tư tâm tư nghiên cứu quỷ vực.
Trước khi đưa ra quyết định này, hắn vẫn cho mình chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi, dù sao mình vẫn chưa đạt tới bước cấp ác quỷ kia, huống chi vừa không có loại người có kinh nghiệm như Ngô Địch ở bên chỉ dẫn, cho nên hắn ôm một thái độ rất bi quan với việc có nghiên cứu ra hay không.
Nói chính xác hơn là không vấn đề gì, có thể nghiên cứu rõ ràng thì nghiên cứu rõ ràng, nghiên cứu không rõ cũng không sao, hắn chỉ là muốn trước khi đi tới đệ nhị vực, thực lực có thể tiến xa hơn một bước.
Nhưng khiến hắn hoàn toàn không nghĩ tới là, thứ vốn cho là rất khó, có thể sau khi hắn thật sự phí hơi sức nghiên cứu, thì trở nên như học sinh học thêm đề phép trừ toán học, đơn giản khiến hắn không ngờ tới.
Không tới mấy ngày, hắn đã có thể lấy vị trí của mình làm tâm điểm, lấy khoảng cách mười thước xung quanh làm bán kính, mở ra một không gian hình tròn cách ly hiện thực, tạo thành quỷ vực thuộc về bản thân hắn.
Mặc dù phạm vi quỷ vực có thể bao phủ rất nhỏ, thế nhưng lúc này hắn có thể nắm giữ cũng khiến hắn rất kích thích.
Vì hắn phát hiện, chỉ cần mình ở trong quỷ vực hình tròn này, tâm tư vừa động là có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào, đồng thời theo suy nghĩ trong đầu, có thể khiến cho mọi thứ trong phạm vi này biến thành dáng vẻ mình tưởng tượng ra.
Có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thậm chí có thể thay đổi không gian hạn chế như rubik, chia thành từng mảnh nhỏ, tùy ý thay đổi thứ tự sắp xếp và vị trí của chúng, khiến thời gian xảy ra theo quy cách nhất định.
Có thể nói hắn ở trong quỷ vực của mình, ngoài không cách nào khiến thời gian trôi nhanh hơn hoặc đảo ngược, điều khiển không gian, khiến thời gian dừng hình ảnh ngắn ngủi, đây hết thảy hắn đều có thể làm được.
Loại cảm giác này thật giống như Ngô địch hình dung với hắn trước đó, cảm giác mình trong quỷ vực chính là một thần minh không gì không làm được.
Thế nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện, quỷ vực không phải thập toàn thập mỹ, ít nhất quỷ vực của hắn không phải hoàn mỹ.
Vì khi hắn thi triển ra quỷ vực, không bao lâu đã cảm giác được lực xé rách mạnh mẽ đến từ bốn phía, tiếp theo hoặc là xé rách quỷ vực của hắn thành một lỗ hổng, hoặc là hoàn toàn xé nát.
Nếu nói hiện tại quỷ vực của hắn bao phủ trong phạm vi nhỏ, uy lực yếu, còn có thể nói thành là vì thực lực của hắn vẫn còn chưa thật sự đạt tới mức ác quỷ, thế nhưng lực xé rách bên ngoài quỷ vực kia, hiển nhiên là một loại bài xích và hủy diệt với quỷ vực.
Kỳ thực ngẫm lại cái này cũng có thể hiểu được, dù sao quỷ vực là không gian thuộc về mình sáng tạo, vậy thì tự nhiên không liên quan tới không gian thế giới vốn có.
Đây giống như trong đám người đột nhiên xuất hiện một người không hòa hợp, sẽ gặp phải bất mãn và bài xích của phần lớn người khác.
Chuyện có quỷ vực, mặc dù hắn cũng không nói về nó cho Lãnh Nguyệt, trái lại không phải là nói hắn muốn cố ý giấu giếm Lãnh Nguyệt, đợi đến khi thời cơ chín mùi lại thả ra lên mặt với Lãnh Nguyệt, mà là hoàn toàn không có cơ hội cho hắn nói ra.
Về phần Ngô địch, hắn vẫn có lòng xin chỉ bảo, nhưng mãi đến khi đệ nhị vực bên này mở ra, Ngô địch mới vội vội vàng vàng quay về, cho nên hắn cũng không nói ra chuyện này.
Trên thực tế, trước khi chưa thật sự gặp phải ác quỷ, hắn chưa từng dự liệu tới chuyện mình sẽ thả quỷ vực ra, vì lúc hắn chưa vào đệ nhị vực đã có nghĩ tới rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không liều lĩnh giao chiến với ác quỷ.
Bây giờ lại thả ra, nhắc tới cũng là bị bất đắc dĩ.
Bị sông máu trói buộc, ác quỷ ở trong quỷ vực của mình muốn làm gì thì làm, Lãnh Nguyệt bị thương nặng hấp hối, nếu hắn không thả quỷ vực của mình ra, không nghĩ cách ngăn cách với quỷ vực của ác quỷ, vậy thì hắn và Lãnh Nguyệt chắc chắn sẽ chết ở chỗ này.
Mặc dù quỷ vực của hắn kém xa không bằng quỷ vực của ác quỷ, thế nhưng để vật lộn tìm một con đường chạy trốn, chính là biết lấy trứng chọi đã hắn cũng chỉ có thể kiên trì thử một chút.
Quỷ vực lấy Hạ Thiên Kỳ làm trung tâm kéo dài tới chừng mười thước, sau đó tạo thành một vòng sáng tràn đầy tia sáng lờ mờ đỏ đen lẫn lộn.
Khoảng cách mười thước mặc dù không lớn, thế nhưng một mặt vừa đúng lúc có thể tiếp giáp với cảnh cửa màu xám trắng kia.
Mặc dù Lãnh Nguyệt mới uống cạn nước thuốc khôi phục, nhưng vì thương tích vô cùng nghiêm trọng, nên mặc dù tứ chi anh ta mất đi đã mọc ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, người vẫn chưa tỉnh lại.
“Quỷ vực - Mở!”
Màu tím trong mắt Hạ Thiên Kỳ lần nữa lóe lên, vòng sáng quỷ vực tràn ra trước đó trong nháy mắt hóa thành thực chất, miễn cưỡng mở ra một chỗ trống trong sông máu.
Lúc này đầu ác quỷ chậm rãi đưa ra khỏi sông máu, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ, trong lúc nhất thời, sông máu và thác máu hòa thành một thể, bao phủ quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ chặt chẽ.
Một lực xé rách mạnh đến mức có thể đủ xé rách mọi thứ, vào lúc này ảnh hưởng tới quỷ vực, Hạ Thiên Kỳ có thể cảm giác được rõ ràng, quỷ vực vốn cũng không mạnh mẽ của hắn đang lung lay dưới cái lực xé rách này, gần như sắp tới mức vỡ tan.
Chỗ tương liên của hai loại quỷ vực bộc phát ra mũi nhọn màu đỏ tía thật to, phát ra tiếng vang “đùng đùng” chói tai.
Hạ Thiên Kỳ trong quỷ vực của mình là chủ tể, có thể điều khiển toàn bộ. Ác quỷ ở trong quỷ vực của mình cũng như vậy, không kẻ nào có thể tạo thành chút thương tổn nào với nó.
Nên đối đầu giữa cấp ác quỷ, điều kiện lớn nhất chính là đối kháng giữa quỷ vực.
Quỷ vực mạnh mẽ chiếm giữ ưu thế tuyệt đối một bên, trái lại, càng không có chút phần thắng nào.
Hạ Thiên Kỳ biết quỷ vực lớn chừng bàn tay của mình, ngay cả 1 phút e là cũng không chống nổi, nên lúc này không chút nghĩ ngợi, tâm vừa động, người đã khiêng Lãnh Nguyệt đang khôi phục đi tới đặt xuống trước cánh cửa màu xám trắng dẫn tới tòa nhà nằm viện kia.
Quay đầu lại, nhìn quỷ vực càng ngà càng mờ mịt kia của mình, trong tay Hạ Thiên Kỳ đột nhiên có thêm một thanh kiếm xương, muốn dùng hết toàn lực cho ác quỷ kia nếm thử quỷ thuật của hắn trước khi quỷ vực của mình vỡ vụn, thể nhưng do dự chốc lát, hắn lại thu hồi kiếm xương, vì thi triển quỷ thuật, toàn bộ quỷ khí trong thân thể hắn sẽ bị móc sạch, đồng thời hắn vượt cấp đánh ác quỷ, một chiêu này cũng chưa chắc có thể tạo được bao nhiêu tác dụng, chẳng bằng giữ lại trước, để phòng ngừa ngộ nhỡ.
Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không dám dừng lại nữa, trước khi quỷ vực của tự thân hoàn toàn tán loạn, bóng dáng hắn và Lãnh Nguyệt đã hoàn toàn biến mất khỏi hành lang.
Một cái chớp mắt tiếp theo, quỷ vực của hắn bị sông máu xông tới xa chạm vỡ nát, hóa thành từng điểm sáng đen đỏ lẫn lộn, biến mất trong sông máu.
Mắt thấy Hạ Thiên Kỳ chuồn mất trong tâm mắt của mình, ác quỷ tức giận mở mồm tức giận gầm thét một tiếng, trong phút chốc sông máu biến mất, hành lang vốn chìm trong một mảnh bóng tối dày đặc, chỉ còn lại một đôi mắt màu tím, đang ngưng mắt nhìn trong bóng đêm.