Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team
Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù ngồi trên xe taxi vòng quanh gần nửa giờ đồng hồ, Hạ Thiên Kỳ mới nói ra mục đích của bọn họ cho tài xế.
Xuống khỏi xe taxi, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù đi tới một tòa tiểu khu nhìn qua rất cũ kỹ, xung quanh trong tiểu khu có thể thấy rõ một số quảng cáo nhỏ cho mướn nhà, trên ban công các nhà hầu như đều có dán biển hiệu đề chữ “phòng trọ“.
Nơi này Hạ Thiên Kỳ rất quen thuộc, vì trước khi hắn chưa gia nhập công ty, chính là ở nơi này.
Vốn cho là cả đời này hắn cũng quay trở lại, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nơi này coi như tương đối an toàn, vì nếu dừng chân thì cũng không cần dùng thẻ căn cước đăng ký, tự nhiên sẽ không có mạng lưới.
Nếu bọn họ chạy đến những khách sạn hoặc là quán rượu khác, rất khó nói sẽ không bị mấy tên tạp nham của Hầu Tử kia tìm được.
Dẫn theo Triệu Tĩnh thù đi theo đường quen thuộc vào một tòa nhà chung cư, sau khi đi tới lầu ba, Hạ Thiên Kỳ gõ cửa một căn hộ trong số đó.
Rất nhanh, lại thấy một bác gái trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, vội vàng mở cửa ra:
“Thuê phòng hay dừng chân?”
Theo bản năng nói câu này với Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù, bác gái trung niên nhìn Hạ Thiên Kỳ mà trên mặt không khỏi lộ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên là cảm thấy Hạ Thiên Kỳ nhìn rất quen thuộc.
“Chị Lưu, em là Thiên Kỳ đây, trước kia từng thuê nhà ở chỗ này.”
“Ai nha, thì ra là tiểu Hạ, ta nói sao nhìn cậu lại quen thuộc như vậy, coi cái trí nhớ này của tôi.”
Bác gái trung niên tên chị Lưu kia nói xong, không khỏi nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Thù đứng ở bên cạnh hắn, nhìn không được thở dài nói:
“Dáng vẻ người yêu thật xinh đẹp, hai người xem ra thật có tướng phu thê.”
Triệu Tĩnh Thù có chút ý tứ không được tốt quay đầu qua một bên, trái lại Hạ Thiên Kỳ không có tâm tình nghe chị Lưu nói những lời vô dụng này, vội vàng cắt đứt lời nói:
“Chị Lưu, em muốn ở lại chỗ chị vài ngày, còn có nơi nào trống không?”
“Gian phòng trước kia của cậu không có ai ở, cậu đi xem qua gian đó có được không?”
“Được, vậy cứ ở gian đó đi.”
Hạ Thiên Kỳ trực tiếp đưa 500 đồng cho chị Lưu, trên thực tế thì tiền thuê phòng nơi này mỗi ngày cũng chỉ có 30 đồng tiền, chị Lưu tưởng Hạ Thiên Kỳ sẽ ở rất nhiều ngày, cho nên cũng không hỏi gì hắn, lùi nhiều bổ ít.
Càm chìa khóa lên tầng bốn, Hạ Thiên Kỳ trực tiếp dẫn Triệu Tĩnh Thù đi theo đường quen tới trước gian phòng đơn trước kia hắn mướn.
Phòng đơn ở nơi này đều là mang theo một phòng vệ sinh và phòng tắm, thông thường đều là một căn phòng được ngăn ra thành hai gian phòng đơn, hoặc ba gian phòng đơn, trong mỗi phòng đơn đều có phòng bếp, có nhà vệ sinh, chỉ bất quá không lắp đặt thiết bị gì.
Nhưng mà tiền nào của nấy, so với tiền thuê nhà động một cái là hết hai ba nghìn bên ngoài, nơi này mất sáu bảy trăm đồng tiền thuê, cũng có chứa nguyên bộ phòng vệ sinh và phòng tắm riêng đã là rất lương tâm rồi.
Kéo cánh cửa gian phòng đơn ra đi vào trong, Hạ Thiên Kỳ nhìn lướt qua theo bản năng. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều không hề thay đổi, nhưng mà so với thời điểm hắn còn ở vẫn sạch sẽ hơn không ít. Xem ra nơi này đã không cho mướn theo tháng, mà là thay đổi thành mướn theo ngày như khách sạn rồi.
“Trước kia tôi ở chỗ này, có phải rất phù hợp với khí chất của diaosi* không?”
*Diaosi (nguyên văn: diao 丝): là một thuật ngữ tiếng lóng của Trung Quốc, thường được sử dụng theo cách hài hước, đề cập đến một nam thanh niên có ngoại hình và vị thế xã hội tầm thường. (internet)
Hạ Thiên Kỳ sau khi mặt ủ mày ê nói với Triệu Tĩnh Thù một câu, lại đặt mông ngồi bên giường, móc điếu thuốc lá trong túi ra, sau đó châm lên rồi hút đầy buồn bực.
Từ nhỏ đến lớn, có thể nói nơi tồi tàn nhất mà Triệu Tĩnh Thù từng ở qua chính là ký túc xá trường đại học, cho nên tự nhiên rất khó tưởng tượng trước kia Hạ Thiên Kỳ sống thế nào.
Nhưng mà ở nơi nào đối với cô mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là kế tiếp bọn họ nên làm gì bây giờ. Nếu Mẫn Mẫn thật sự bị bắt đi như những gì Hạ Thiên Kỳ lo lắng, bọn họ phải giải quyết chuyện này thế nào đây?
Hạ Thiên Kỳ đang suy tư phương pháp giải quyết, Triệu Tĩnh Thù cảm thấy trên chuyện nghĩ biện pháp thì chính cô cũng không giúp được gì, thế nhưng không ngừng dùng điện đàm cho Lãnh Nguyệt, đây là chuyện cô có thể làm được, cũng là chuyện có thể chia sẻ một phần với Hạ Thiên Kỳ.
Có thể nhìn ra lúc này Hạ Thiên Kỳ thật sự rất buồn bực, vì sau khi hút xong một điếu thuốc, hắn lập tức đốt thêm một điếu thuốc, dĩ nhiên, hắn cũng không có biện pháp tỉnh táo nhanh như vậy, vì đám người Hầu Tử kia là ai, trong lòng hắn lại không rõ ràng lắm.
Từ lúc bọn họ giết chết hai dưỡng thi nhân kia là có thể nhìn ra, đám người này đều là một lũ cặn bã mất trí, tâm ngoan thủ lạt, nếu Mẫn Mẫn quả thật rơi vào tay bọn chúng, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Nhưng thật ra hắn hy vọng đám người Hầu Tử không nên thương tổn Mẫn Mẫn, xem Mẫn Mẫn như lợi thế để uy hiếp bọn họ, như vậy bất kể thế cục có bị động hay không, ít nhất còn có một tia hy vọng cứu Mẫn Mẫn về, sợ là sợ bọn chúng trực tiếp giết chết Mẫn mẫn, dùng để thị uy với mấy người bọn họ.
Hạn tại hắn không biết lần này Hầu Tử rốt cuộc dùng bao nhiêu người đối phó bọn họ, nhưng có lẽ sau khi ăn một lần thua thiệt lần trước, lúc này hẳn sẽ không khinh thường nữa, rất khó nói hắn ta sẽ không triệu tập một số vây cánh đi đối phó bọn họ.
Nếu như quả thật là như thế này, vậy bọn họ hầu như không có bất kỳ phần thắng nào.
Phải biết rằng người so với quỷ còn khó đối phó hơn nhiều, vì quỷ vật mặc dù xảo quyệt, nhưng ít nhất bọn chúng không có tư duy kín đáo như vậy, thế nhưng loại người sống cận kề cái chết lâu dài như đám người Hầu Tử này, lăn lộn mò mẫm giữa chốn ngươi lừa ta gạt này mà nói, bọn họ rất khó có chỗ trống có thể chui.
Hiện tại được cho là có chiến lực nhất, phải là hắn và Lãnh Nguyệt, thế nhưng khi nào Lãnh Nguyệt trở về còn không biết, nói trên ý nghĩa và tầm quan trọng, hắn cũng thật sự không có quá nhiều thời gian chờ Lãnh Nguyệt trở về, vì Mẫn Mẫn ở trong tay đối phương thêm một ngày, sẽ gặp thêm một phần nguy hiểm.
Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể lo lắng tìm trợ thủ, dù sao coi như là Lãnh Nguyệt có quay về, chỉ bằng vào hai người bọn họ cũng hoàn toàn không cứu được người, trái lại cũng sẽ đưa chính bọn họ mắc vào trong.
Nhưng mà, hắn có thể tìm ai hỗ trợ đây?
Mộc Tử Hi? Ngô Địch? Hay Lương Nhược Vân?
Trong ba người này, Mộc Tử Hi trước sau hắn vẫn nhìn không thấu, còn như hai người Ngô Địch và Lương Nhược Vân đã đại biểu cho chiến lực mạnh nhất hiện nay của đệ tam Minh Phủ, nếu đưa hai người kia cuốn vào, vậy thì cái này không chỉ là ân oán cá nhân của bọn họ nữa, mà là diễn biến thành chiến tranh giữa đệ nhất Minh Phủ và đệ tam Minh Phủ.
Cho nên Ngô Địch và Lương Nhược Vân có khả năng sẽ xuất thủ giúp một tay sao?
Hạ Thiên Kỳ không có cơ sở trong lòng, thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, mặc kệ bọn họ có giúp hắn hay không, hắn cũng chỉ có thể ôm thái độ xem thử một chút.
Vì ngoại trừ tìm bọn họ giúp một tay ra, hắn cũng thật sự nghĩ không ra bọn họ còn có thể tìm ai cầu cứu, còn có ai có thể giúp đỡ bọn họ.
Do dự một chút, Hạ Thiên Kỳ lại lấy điện đàm ra thử gọi Lương Nhược Vân một lần, thế nhưng bên Lương Nhược Vân lại không nhận điện, sau đó hắn lại gửi một tin nhắn qua cho Lương Nhược Vân, nói có việc muốn tìm cô, nhưng đối phương vẫn không nhận, không biết có phải đang ở trong sự kiện hay không.
Hạ Thiên Kỳ không bỏ cuộc, lại tiếp tục dùng điện đàm gọi Ngô Địch, thế nhưng tình hình Ngô Địch cũng như vậy, cũng không nhận điện.
Hai đại nhân vật đều có chuyện cần làm, hoặc là không tiện nhận điện, điều này khiến cho trong lòng Hạ Thiên Kỳ nhất thời trở nên càng thêm không có cơ sở đứng vững, hắn cắn răng gọi điện cho Mộc Tử Hi.
Trái lại Mộc Tử Hi nhận điện rất nhanh, vừa mới kết nối được, giọng nói lười biếng của Mộc Tử Hi lập tức vọng ra từ điện đàm:
“Có chuyện gì muốn tìm tôi giúp đỡ?”