Ác Long Cùng Công Chúa

Chương 8: Chương 8




Kỵ Sĩ tiên sinh liền rút ra bội kiếm: “Ngươi quả nhiên vẫn là một con ác long tà ác! Ngươi giam cầm thái tử điện hạ!”

“Tiểu hài tử 10 giờ phải trên giường, bằng không nó sẽ không cao.” Ác Long tiên sinh biểu tình vô tội, “Giống như ngươi.”

Mặt Kỵ Sĩ tiên sinh đỏ lên “Chiều cao của ta là bình thường!”

Ác Long tiên sinh nhún vai một cái: “Được rồi, ta rất xin lỗi, ta cũng không hiểu chủng tộc nhân loại.”

Kỵ Sĩ tiên sinh: “Ngươi không biết gì về nhân loại, ngươi làm sao có thể chăm sóc tốt thái tử điện hạ đây.”

“Ta nghiêm khắc dựa theo bên trong (Cần thiết! 100 chiêu nuôi đứa nhỏ trong nhà) mà làm.”

“Nhưng thái tử cũng không đứa nhỏ! Cậu ấy là hài tử nhân loại! Ngươi làm sao có thể dùng phương thức chăm nuôi dã thú mà chăm sóc cậu ấy đây!”

Ác Long tiên sinh nhíu mày: “Nhưng hiện tại dung mạo của nó rất được.”

“Bất kể loài sinh vật nào cũng có thể nuôi hài tử nhân loại tốt.” Kỵ Sĩ tiên sinh suy nghĩ một chút, “Giống như đứa trẻ của sói, cậu ấy cũng có thể khỏe mạnh lớn lên.”

Ác Long tiên sinh cảm thấy kỳ quái: “Lẽ nào lớn lên khỏe mạnh còn chưa đủ sao? Đối với tộc rồng mà nói, có thể lớn lên khỏe mạnh là một chuyện rất không bình thường.”

“Đương nhiên không! Ngươi không chút nào am hiểu loài người! Loài người phải cùng nhau tụ tập một chỗ.” Kỵ Sĩ tiên sinh phản bác, “Mà không phải như ác long sống một mình như vậy, loài người cũng cần có người bầu bạn.”

Ác Long tiên sinh nhỏ giọng nói: “Ta sẽ cùng nó sống chung a…”

“Nhưng ngươi cũng không thể trở thành bạn đời của cậu ấy, cũng không cho cậu ấy thành gia lập thất sao?” Kỵ Sĩ tiên sinh nhớ lại bạn thân của y, Pháp Sư tiên sinh đã nói với y, “Loài người không giống má thú, sau khi trưởng thành, nếu không định kỳ cùng người bầu bạn giao phối, sẽ chết đi.”

Mặt Ác Long tiên sinh trắng nhợt: “Chết đi sao?!”

Kỵ Sĩ tiên sinh nhớ lại một chút chuyện không tốt: “Đúng, sẽ cảm giác như bị thiêu đốt trong lửa địa ngục vậy…” Y đỏ mặt, “… Nói tóm lại, thái tử điện hạ phải cùng ta trở lại, ta không hy vọng cậu ấy thống khổ chết đi.”

Đuôi Ác Long tiên sinh co quắp bất an đong đưa phía sau, hắn xưa nay chưa từng nghe chuyện đáng sợ như vậy, hắn không muốn cùng tiểu Vương tử tách ra, hắn cũng đã đáp ứng vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tiểu Vương tử, nhưng hắn càng không muốn tiểu Vương tử thống khổ chết đi.

Từ ngày bắt đầu gặp đứa nhỏ như tiểu thiên sứ kia, cuộc sống của mình trở nên càng nhiều màu sắc, sau khi tiểu Vương tử rời đi, hắn sợ mình sẽ lần nữa trở lại cuộc sống nhạt nhẽo thiếu sức sống, thế nhưng việc này có thể cứu vớt sinh mệnh cậu.

Ác Long tiên sinh hạ quyết tâm, không thể bởi vì ích kỷ của mình, mà hại chết tiểu Vương tử.

“Ta có thể để cho nó cùng người rời đi, thế nhưng ngươi nhất định phải bảo đảm, ngươi sẽ giống như ta bảo vệ nó, không để nó chịu bất kỳ thương tổn nào.” Ác Long tiên sinh vươn đuôi mình ra về phía Kỵ Sĩ tiên sinh, “Nghéo tay.”

Kỵ Sĩ tiên sinh đưa ngón út ngoắc cái đuôi, mặt nghiêm túc nói: “Nghéo tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.