Edit: Cháo
Đợi đến khi ăn no, thì trời cũng đã tối rồi.
Ác long và Hoàng tử nằm trên cỏ ngắm sao.
Ác long hạnh phúc sờ bụng mình, xúc động: “Đây chính là đồ ăn của Hoàng thất á…”
“Không phải, chỉ là đồ ăn của con người thôi.”
“A, thích thật… làm con người cũng thích thật đấy.”
Hoàng tử không tiếp lời, chỉ mải ngắm bầu trời đêm, một lúc sau mới nói một câu, “Lâu lắm rồi ta không được ngắm sao.”
“Tại sao vậy? Hoàng thất các anh giận dỗi gì với các ngôi sao à?”
“Ừ…” Hoàng tử không thèm để ý câu nói lung tung của cậu, “Làm Hoàng tử sẽ chẳng có thời gian mà ngắm sao nữa.”
“Vậy Vua thì sao?”
“Càng không có thời gian, phải tạm biệt với tất cả những thứ xinh đẹp mới được.”
“Ấy?” Ác long bối rối chống người dậy, “Ta còn tưởng làm Vua thích lắm chứ, nhiều người muốn làm thế mà.”
“Con người đâu ai giống nhau. Em gái ta cũng rất muốn làm Vua, đáng tiếc lại ra đời muộn hơn ta một chút.”
“Em gái anh? Là Công chúa sao?”
“Đúng, cậu hẳn phải nên bắt con bé mới đúng.”
“Nhưng ta không hề nhìn thấy…”
“Ừ, không dễ gì nhận ra con bé đâu. Nó thích cắt tóc ngắn, thích cưỡi ngựa bắn tên, mặc áo giáp sáng chói, còn thích các cô gái xinh đẹp nữa. Chúng ta nếu có thể đổi chỗ cho nhau thì tốt rồi.” Hoàng tử lại thở dài, “Ta thì ngược lại thích nấu ăn đánh đàn, kết quả mỗi ngày chỉ có thể bị ép đi huấn luyện với tham gia nghị sự, còn phải kết hôn với Công chúa láng giềng chưa từng thấy mặt lần nào.”
“Ò…” Ác long nghe cái hiểu cái không.
“Với con người kết hôn là chuyện rất quan trọng…” Hoàng tử định giải thích cho cậu, nghĩ một chút, hỏi: “Cậu có đặc biệt ghét ai không?”
“Có! Thằng em họ của ta, mỗi lần tới đây là nó sẽ trộm tiền vàng của ta!”
“Vậy cậu thử tưởng tượng mà xem, nếu như mấy chục năm sau cậu phải sống với em họ của cậu, ngày nào cũng phải gặp cậu ta…”
“Không đâu, rồng không thích sống chung với nhau.”
“Ta nói nếu mà.”
“Thế thì đáng sợ lắm, nó nhất định sẽ trộm sạch tất cả tiền vàng của ta.”
“Ừ, hôn nhân không có hạnh phúc cũng sẽ bi thảm như vậy.” Hoàng tử bi thương tổng kết.
“Ài… Anh thật đáng thương.” Ác long đồng tình nhìn hắn, sau đó giang tay nhào lên người hắn.
Hoàng tử:?
Hắn có chút hoảng, “Cậu làm gì đấy?”
“Ôm thương thương đó.”
“… Rồi rồi rồi, cám ơn cậu, mau dậy đi.”
Ác long ngồi dậy, vỗ vỗ ngực hắn, “Ta dẫn anh đi ngắm sao nhé.”
Hoàng tử nghi hoặc ngẩng đầu, “Chúng ta đang ngắm sao còn gì?”
“Ta mang anh bay lên ngắm.” Cậu chỉ chỉ bầu trời đêm.
Thế là bọn họ thật sự bay lên ngắm.
Ác long bay rất chậm, gió đêm dịu dàng lướt qua bên tai, từ trên cao nhìn xuống thành trấn chỉ còn lại chút đèn đuốc lẻ tẻ, càng ngày càng xa càng ngày càng nhỏ dần rồi biến mất, bỏ lại nhân gian phía sau, một bầu trời đầy sao như nằm gọn trong tay hắn.
Bọn họ được bao quanh bởi một khoảng không rực rỡ lộng lẫy.
“Trên này đẹp chứ?” Ác long rất là đắc ý.
Hoàng tử ngơ ngác hồi lâu, rồi mới nhẹ nhàng đáp lại, “Ừ, rất đẹp.”
“Cho dù sau này anh lên làm Vua rồi, hằng năm ta cũng có thể tới bắt anh đi ngắm sao.” Cậu gật gù thích chí, “Dù sao ta cũng là Ác long mà, thỉnh thoảng làm chuyện xấu cũng là chuyện rất bình thường.”
“Ừ.” Hoàng tử sờ cái sừng trên đầu cậu một cái, “Cám ơn cậu.”
Ác long càng đắc ý hơn, “Có phải anh rất thích ta không?”
“Hả?” Hoàng tử sửng sốt, “Sao lại hỏi vậy?”
“Giờ anh không hung dữ với ta nữa. Lúc ta đốt mất tóc anh anh cũng không tức giận.”
“Có gì đâu, dù sao tóc cũng mọc lại thôi.”
“Vậy là anh rất thích ta đúng không?” Cậu vẫn cố hỏi.
“Ừ.” Hoàng tử cười bó tay, “Rất thích cậu.”