Ác Long Và Hoàng Tử

Chương 9: Chương 9




Edit: Cháo

Mặc dù đã dán cáo thị đó rồi, nhưng dù sao rồng cũng là rồng, là con rồng vừa to vừa biết bay lại còn biết phun lửa ấy, dù ít hay nhiều thì cũng có sức uy hiếp, hơn nữa đường xá xa xôi địa thế hiểm trở, cho nên mấy ngày liên tiếp trên núi vẫn bình yên vô sự, cũng không có dũng sĩ tới tìm.

Vì thế hai người vẫn cứ ở trên núi nướng thịt nhúng lẩu, xuống núi mua rượu uống.

Rồng được Hoàng tử huấn luyện mấy ngày, tiến bộ lên rất nhiều, đã có thể khống chế độ lửa một cách hoàn mỹ, thực hiện được một quy trình đầy đủ từ săn bắt đến nhúng lẩu nướng thịt.

Nhưng tửu lượng lại chẳng có mấy tiến bộ, được có vài ly đã nói xằng nói xiên quấn lấy đòi ôm đòi bế. Hoàng tử không hiểu nổi, một con rồng lớn như vậy, uống có mấy ly rượu thôi mà đã say quắc cần câu. Nhưng bó tay rồi, không thể không cho cậu uống được, không cho uống là sẽ khóc, khóc đến nỗi cả ngọn núi cũng run rẩy theo cậu luôn, mà uống xong thì muốn ôm ngủ, không ôm thì la hét còn muốn phun lửa đốt trụi người ta, Hoàng tử mệt tâm, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm cậu ngủ. Ngày hôm sau đã chuẩn bị sẵn mấy câu quở trách nhưng con rồng này uống rượu xong hôm sau chẳng nhớ gì cả, trưng cái mặt vô tội hai mắt rưng rưng tủi thân vạn phần, hắn có muốn nói cũng không nói được.

À, đương nhiên, tất cả chỗ tiền đã tiêu cũng tính hết vào sổ của Hoàng tử. Làm một chủ nợ tiêu chuẩn, ngày nào Ác long cũng cẩn thận nhắc nhở một câu, “Số tiền này khi về anh phải trả lại ta gấp ba lần đó nha!” cho dù có say rượu cũng không quên lần nào.

Và tất nhiên, những tháng ngày trong núi này, ngoài nướng thịt ăn lẩu uống rượu ra, sẽ có một vài hoạt động giải trí khác.

Ví dụ như —

“Ta mua cho cậu cái này.” Hoàng tử cầm một hộp cao sệt sệt trong tay, “Lúc dạo phố ta nhìn thấy nó.”

“Cái gì thế?” Ác long đang nằm phơi nắng xoay mình ngồi dậy.

“Thuốc nhuộm tóc.”

“Hửm?”

“Không phải có lần cậu nói muốn có một mái tóc dài vàng rực rỡ như ta sao?”

“Ồ, đúng đúng đúng! Anh còn nhớ ha.”

“Thử chút không?”

“Nhưng tóc ta không đủ dài, nếu dài hơn chút nữa thì tốt rồi.”

“Không sao, cứ nhuộm thử trước xem sao.”

Vì thế nhuộm thử xem một chút.

“Vẫn chưa xong sao?”

“Chờ một chút, vẫn chưa bôi hết.”

“Vẫn chưa được à?”

“Con rồng nhà cậu kiên nhẫn một chút coi.”

“Được chưa được chưa…”

Tốn một đống sức cuối cùng cũng nhuộm xong.

Kết quả, ờm…

Thất bại tràn trề.

Thuốc nhuộm tóc màu vàng không hiểu sao nhuộm lên đầu Ác long lại trở thành màu vàng đất bẩn bẩn, khiến Ác long từ một cậu trai xinh đẹp như biến thành thằng con trai của một ông nông dân nghèo nơi hang cùng ngõ hẻm nào đó.

Ác long lại không cảm thấy mình có vấn đề gì cả.

Cậu soi mình dưới mặt nước, còn rất là hài lòng, “Đẹp thật đấy.”

Hoàng tử không nhịn được cười, “Sau này gọi cậu là Đại hoàng đi.”

“Đại hoàng?” Ác long đọc lại một lần, nghĩ nghĩ, hoàng, không phải là màu vàng sao?

Đại hoàng, không phải là một đống vàng tỏa ra ánh sáng chói mắt sao?

Quả là một cái tên chói lọi rực rỡ, Ác long rất vui, gật đầu một cái, “Được đấy được đấy.”

Hoàng tử phì cười ra tiếng, “Được cái gì mà được, mau đi rửa đi.”

Thế là bọn họ đi ngâm suối nước nóng ở sau núi.

Ác long phụng phịu đi xuống ao, trông vô cùng chán chường, “Ta xấu vậy sao?”

Hoàng tử còn đang cởi áo ở bên cạnh, nghe vậy vội phủ nhận, “Không phải không phải, cậu rất đẹp, là do thuốc nhuộm tóc kia không tốt.”

“Ồ, ra vậy, thế thì tốt rồi.” Ác long hài lòng, vui vẻ lượn vòng trong ao.

Sau đó nhìn chằm chằm một lúc lâu vào Hoàng tử vừa mới xuống ao.

Hoàng tử hơi căng thẳng, “… Sao thế?”

Nhờ những buổi huấn luyện bây lâu nay, dáng người của Hoàng tử trông rất đẹp.

Ác long nhìn chăm chăm cơ bụng của hắn, sau đó hỏi: “Ta có thể sờ một cái được không?”

Trả lời kiểu gì cũng thấy quái quái, Hoàng tử quyết định giữ im lặng.

Vì vậy Ác long qua sờ một chút.

Hoàng tử hồi hộp nuốt nước miếng một cái.

Sau đó Ác long lại sung sướng lượn trong ao hai vòng.

Trông đắc ý vô cùng, nếu như không phải đang ở hình người thì có khi đang vẫy vẫy đuôi rồi, “Anh còn dám nói ta! Như anh mới là da dày thịt béo á.”

Hoàng tử: …

Hoàng tử hối hận sâu sắc, “Ta sai rồi, ta không nên nói cậu da dày thịt béo. Chúng ta có thể đừng nói về chuyện này nữa được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.