“Vậy mọi người an vị đi.” Thấy khẩu khí bạn già so với mình kiên trì, Dật bá đột nhiên thở ra một hơi. Đợi lâu như vậy...... Chuyện phải nên giải quyết!
Lúng túng mỉm cười, Thiên Dạ nhìn vợ chồng quản gia.
“Thiên Dạ, chuyện không biết xấu hổ mọi người đều đã biết!” Phúc thẩm nắm chặt cánh tay ông chồng,trực tiếp nói thẳng.
Sắc mặt Thiên Dạ đột nhiên trắng xanh.
“Bà! chuyện gì cũng từ từ, không nên tức giận......” Dật bá giật nhẹ ống tay áo bạn già.
“Không nên kéo dài nữa! Ta tại sao không thể tức giận?” Không nói thì không tức Phúc thẩm càng nói càng tức, “Các ngươi ban đầu nhặt cô ta về, sẽ nghĩ tới cô hôm nay sẽ làm việc vì Bách Lý gia,là làm việc trên giường sao? Vậy cho cô ta họ Bách Lý làm gì? Chuyện này truyền ra ngoài sẽ chế giễu đấy?”
“Cháu......”
Phúc thẩm giận đến bốc lửa, chỉ vào đầu mũi Thiên Dạ mắng to: “Nếu tôi biết cô là hồ ly tinh, ban đầu sẽ đem cô đuổi ra cửa nhà, cũng không để xảy ra chuyện hôm nay làm hao tổn tâm trí chúng ta! Cô gọi thiếu gia một tiếng 『 Bố 』, cô tên là 『 Bách Lý Thiên Dạ..nhưng cô lại qua đêm mỗi ngày với thiếu gia?Cô không biết xấu hổ à, cho là Bách Lý gia cũng không biết xấu hổ theo cô sao? Chuyện này truyền ra ngoài thì thế nào?”
“Bà có bệnh cao huyết áp, không nên tức giận như vậy!” Dật bá vỗ vỗ bạn già đang thở hồng hộc.
“Ta không mắng người vong ân phụ nghĩa này, ta thấy không cam lòng......” Phúc thẩm trề môi lẩm bẩm, tức giận nước mắt cũng từ trong hốc mắt rơi xuống.
Mặc dù sớm biết sẽ bị ông lão thương yêu mình trách cứ,nhưng Thiên Dạ vẫn không nhịn được đau khổ.
“Con sẽ không để cho mọi người phát hiện......” Sắc mặt trắng bệch,giọng Thiên Dạ mặc dù run rẩy nhưng vẫn lên tiếng bảo đảm.
“Cô nói không thì sẽ không sao?” Phúc thẩm nhìn chằm chằm gương mặt của cô.
“Cháu......”
“Ta không tin lời nói bây giờ của cô! Trừ phi cô lập tức rời khỏi Tuấn thiếu gia,rời khỏi Bách Lý gia, ta đây liền miễn cưỡng tin tưởng cô.”
“Rời đi?” Thiên Dạ chỉ ngây ngốc nhìn Phúc thẩm.
“Tại sao? Con không nỡ?” Thật vất vả được ông chồng trấn an bây giờ cảm xúc lập tức sôi trào,Phúc thẩm thở hồng hộc nhảy dựng lên, “Cô làm những chuyện không biết xấu hổ kia,nếu truyền đi gặp xui xẻo chính là Tuấn thiếu gia,là Bách Lý gia, cô còn không nhanh đi, còn muốn ở lại liên lụy mọi người?”
“Cháu...... Biết rồi......” Sắc mặt Thiên Dạ trắng bệch tiếp nhận ánh mắt chán ghét của bà lão nhìn mình.
“Biết điều thì tự nói rõ với Tuấn thiếu gia, sau đó nhanh chân rời đi! Không nên tiếp tục ở đây để mọi người thấy cũng phiền lòng.”
“Dạ!”
Dật bá nhìn Thiên Dạ, lưu luyến không rời thêm vào, “Nhưng nếu không làm xằng bậy với Tuấn thiếu gia nữa, cũng không nhất định phải rời đi......”
“Lão đầu tử,ông không nên làm trái ta! Không làm như vậy làm sao đoạn tuyệt sạch sẻ?” Phúc thẩm trợn mắt nhìn chồng mình một cái.
“Được rồi! Được rồi!” Ánh mắt Dật bá bất đắc dĩ nhìn bà vợ nóng nảy.