Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 181: Chương 181




Đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí kia xuống, cứ đồng ý như vậy, thậm chí ngay cả cô cũng cảm thấy khinh bỉ chính mình, nhưng mà cô còn có biện pháp gì sao, đời này của cô có lẽ đều bị hủy trong tay người đàn ông tên là Giang Triết rồi.

"Nếu như vậy, Giang tổng nói anh ấy lúc này có một giờ trống, không biết Đỗ quản lý có rảnh không?"

Đỗ Hân Lệ thiếu chút nữa thấy buồn cười, quả nhiên là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.

Nhưng mà, nước mắt trong một khắc kia cũng trào ra ngoài, cuộc tình như vậy, vừa bắt đầu đã là một cuộc buôn bán trao đổi, kết quả sẽ như thế nào đây.

"Được, tôi sẽ lập tức tới ngay."

Đỗ Hân Lệ khẽ cắn răng.

Thật ra cô không tới Minh Đế là hy vọng có thể nhận được điện thoại của Giang Triết.

Chẳng qua là, không đợi được điện thoại của anh, chờ được cũng lại là điện thoại của thư ký.

Chẳng khác gì đang giải quyết việc chung, kể cả lễ đính hôn của anh và cô.

Rõ ràng chua xót trong lòng, lại không có đường lui, ngay từ lúc bắt đầu cô đã biết, ở bên người đàn ông này chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, cuối cùng người mệt mỏi chính là mình, bị thương là mình, đau đớn cũng là mình, nhưng hết lần này tới lần khác đều là cô cam tâm tình nguyện.

Đến Minh Đế, tất cả mọi người nhìn thấy cô đều mỉm cười, tâm tình liền trở nên phấn chấn hơn.

Lâm Mẫn vừa nhìn thấy Đỗ Hân Lệ tới đây, vội vàng đứng lên, sau đó thay cô gõ cửa.

Giang Triết đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cửa nhìn bên ngoài.

Đỗ Hân Lệ chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn, giờ phút này Giang Triết nhìn cỏ vẻ cô đơn tịch mịch như vậy.

Thật ra, trong khoảng thời gian này Giang Triết vô cùng bận rộn, mặc dù bận rộn này có phần là anh cố ý tìm cho mình.

Một màn xảy ra trong ga-ra để xe hôm đó luôn thời thời khắc khắc hiện lên trong đầu anh, kích thích trái tim anh.

Một mặt suy nghĩ buông tay, cho Giang Thiến một cuộc sống hạnh phúc, một mặt lại thống khổ nhìn người con gái mình yêu lại sánh vai đi bên cạnh người đàn ông khác.

Cũng chính bắt đầu từ ngày hôm đó, anh không xuất hiện ở dưới lầu nhà Giang Thiến nữa, anh ra lệnh cho hộ vệ dừng lại không cần quay MV camera nữa, anh tựa như muốn quyết tâm đem người con gái tên Giang Thiến kia cách xa cuộc sống của mình.

Chẳng qua là anh vẫn không yên lòng về Giang Thiến, anh làm một chuyện cuối cùng.

Anh báo cho Lâm Mẫn mở một tài khoản cá nhân, sau này sẽ để cho cô ấy định kỳ mỗi tháng gửi vào đó một khoản tiền lớn.

Khoản tiền kia tương đương với một nửa lợi nhuận mà anh làm ra.

Đúng vậy, sau này, tất cả tiền Giang Triết anh kiếm được một nửa sẽ thuộc về Giang Thiến.

Anh biết Giang Thiến rất ít khi dùng tiền, nhưng mà anh cũng sẽ không để cô bị ủy khuất, anh sẽ không để cô phải chịu khổ chút xíu nào, anh muốn dù cho công ty của mình có phá sản, (mặc dù anh biết chuyện như vậy có khả năng cực thấp) cô vẫn sẽ có đủ tiền chi tiêu trong cuộc sống.

Anh đưa cho Lâm Mẫn một tờ giấy, trên đó ghi chính là những vật dụng hàng ngày của Giang Thiến.

Trên đó ghi tất cả các vật phẩm cần thiết, thậm chí ngay cả chu kỳ sinh lý của phụ nữ cũng ghi chú gì đó.

Tờ giấy thật dài, Lâm Mẫn cầm ở trên tay cảm thấy như có một dòng điện ngầm chạy qua, người đàn ông này đối với Giang tiểu thư có bao nhiêu là yêu thương nồng đậm, mới có tâm tư kín đáo như vậy, mới có thể đặt tất cả toàn bộ suy tính lên người Giang tiểu thư.

Thật ra thì, sườn núi bên kia đã có người quản lý, trước kia, những chuyện này đều do quản gia trong nhà làm, Lâm Mẫn chỉ không hiểu tại sao tổng giám đốc lại đem những chuyện vô cùng vinh dự như thế này giao cho mình.

"Trước mắt thì cần sử dụng những vật phẩm ghi chữ đậm, mỗi tháng phải đổi một lần, mỗi lần số lượng đều đã ghi ở phía sau."

Lâm Mãn chỉ gật đầu một cái.

"Còn có quần áo của tôi đến mùa thì đổi, sau này không cần phải hỏi lại, lúc đổi quần áo cho tôi thì cũng đổi Thiến.....đưa qua cho Giang tiểu thư. Những thứ đồ dùng hàng ngày khác như giầy, túi, cô cách một khoảng thời gian đi xem qua một chút, nếu như cần mua sắm thì mua, hóa đơn thì cứ ký tên tôi."

Nói tới đây, Giang Triết nhắm hai mắt lại, trên mặt vô cùng mệt mỏi.

Lâm Mẫn chỉ ngước nhìn người đàn ông này, trong lòng đột nhiên bắt đầu thương tiếc cho người này.

Mệt mỏi như vậy có phải chưa từng để lộ ra trước mắt bất kỳ ai không.

"Sau này chuyện của cô ấy.... ..."

Giọng nói nặng nề làm cho người ta không đành lòng nghe nữa, khiến cho trái tim Lâm Mẫn không khỏi rét lạnh.

Cô không ngu ngốc, đã mơ hồ đoán ra ý tứ của tổng giám đốc.

Chẳng qua là bị tình yêu của người làm tổn thương, làm sao có thể dễ dàng nói buông liền buông như vậy?

Tác giả: Đến cuối cùng có phải là anh em không, rốt cuộc có phải không, rốt cuộc có phải không????????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.