Lúc Giang đến Starbucks, Lý Thanh Hàng đã đến rồi.
Dù bên cạnh đều là ánh nhìn mê muội!
Nhưng, người con trai có gương mặt yêu mị ngay cả một cử chỉ dư thừa anh cũng không nhìn cô bé đó, ánh mắt lấp lánh không chớp nhìn chằm chằm cửa.
Thấy Giang Thiến vào cửa, ánh mắt của anh lập tức sinh động sau đó nhanh chóng đứng dậy.
Anh mím chặt môi, nhưng khóe miệng khẽ giơ lên vẫn tiết lộ bí mật nội tâm của anh.
Giang Thiến rõ ràng cũng nhìn thấy anh, bước nhanh đi tới chỗ anh.
"Chịu trở về rồi? Sao lại gầy như vậy?"
Lý Thanh Hàng nho nhã cười, sau đó thay Giang Thiến kéo ghế dựa ra.
Thật ra thì muốn trở lại sớm, tiếc rằng nhiệm vụ bố giao thật sự là quá nhiều.
Rất nhiều lần, anh đã muốn len lén trở về, gặp mặt Giang Thiến.
Nhưng, vô số lần lại kìm nén chính mình, tự nói với mình, chỉ có trở nên càng thêm ưu tú, mới có thể xứng với đối diện cô bé này.
Đáng tiếc, mình vẫn chậm một bước.
Ánh mắt tham lam lưu luyến dừng trên người của cô, sau đó thấy được trên ngón tay nhỏ bé của cô đeo chiếc nhẫn xinh đẹp, dd.lqd ánh mắt bỗng tối tăm rất nhiều.
Thì ra mình quả thật là đã chậm trễ, nếu như, nếu như, mình đến sớm một chút, tất cả có thể xảy ra thay đổi hay không.
"Cà phê?"
Giang Thiến hé miệng mỉm cười, sau đó lắc đầu.
Bây giờ trong bụng đã có đứa bé, làm sao có thể cà phê đây?
"Trà sữa thôi".
Lý Thanh Hàng khẽ gật đầu, đè xuống cay đắng trong lòng, sau đó giơ tay gọi nhân viên phục vụ.
Thanh Yểu nói Giang Thiến mang thai, thì ra quả thật là như thế.
Rũ mắt xuống, che giấu mãnh liệt tình cảm trong lòng, chỉ hóa thành nhàn nhạt mấy chữ: "Giờ thì tốt không?"
Nhớ đoạn thời gian đó, mỗi ngày cô buồn bã đau khổ.
Mỗi lần mình cũng không biết làm cái gì, chỉ là đưa cô đi dạo xung quanh.
Nhưng mình vốn cũng bận, vụ án gần như chất đống như núi, cho nên rất nhiều buổi tối, sau khi đưa cô về đến nhà, mình còn phải tăng ca, thậm chí bận đến trời hửng sáng.
Nhưng cũng chưa từng hối hận qua, mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên nụ cười dịu dàng của cô, mặc dù nụ cười này không có chạm tới đáy mắt, mình cũng thỏa mãn.
"Hẳn là cũng không tệ lắm".
Mặc dù cũng chỉ là nhàn nhạt mấy cái chữ, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười hạnh phúc, nghĩ tới người đàn ông ở nhà kia, trong lòng cũng từ từ mềm mại.